Lý Thẩm vội vàng đi lên văn phòng của Đới Khải, trợ lý và thư ký đều đã tan ca, cô liền thầm nghĩ rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì tan ca rồi vẫn điều cô về công ty được.
Cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra, cô nhìn thấy người đàn ông quần áo xộc xệch, cà vạt nới lỏng, những cúc áo sơ mi cũng bung ra, áo khoác vắt ngang trên ghế safa.
Cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, trên bàn là 2 chai wisky rỗng chỉ còn lại chiếc cốc rượu vẫn có rượu bên trong
Đới Khải gật gù nhìn Lý Thẩm lại nở nụ cười rất ngốc nghếch: “Em đến rồi à?”
“Việc gấp của anh chính là như này sao” Lý Thẩm khó hiểu đi tới chỉ vào đóng rượu trên bàn giọng điệu có chút tức giận
“Em đang quát anh sao?” Đới Khải ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng trang nghiêm của ban ngày, ánh mắt có chút đáng thương nhìn cô
Lý Thẩm bị ánh mắt này làm cho động lòng không biết nói gì: “Em…”
“Em vừa đi đâu về? Cùng với ai?” Bỗng giọng nói của anh trở nên nghiêm nghị hẳn, không nhìn thẳng vào mặt cô những cũng đủ khiến cô cảm nhận được sự chế ngự trong lời nói của anh
Chưa biết phải giải thích với anh như nào thì Đới Khải đã đợi cô phản ứng gì thêm, anh liền nắm lấy cổ tay của cô kéo xuống mặt ghế safa.
Cứ thế đè cả thân hình nhỏ bé của cô xuống người mình, Lý Thẩm dường như đang bị giam cầm bởi con thú dữ
Đới Khải không để cô cự quậy liền kẹp hai tay cô lên đỉnh đầu khóa chặt tay, còn đôi môi tiến sát đến hôn lấy cô ngấu nghiến, anh ra sức đẩy lưỡi cuốn lấy lưỡi cô khiến Lý Thẩm không tài nào thở được.
Hôn được hồi lâu Đới Khải mới chịu dừng lại nhưng vẫn quyến luyến cắn lấy môi cô kéo khiến mô cô chảy máu, vị trí hôn dần chuyển xuống từ má, vành tai đến cổ.
Đới Khải dưới sự kích thích của men rượu càng trở nên bá đạo, anh kéo lấy cổ áo của cô kéo xuống vai hôn lấy hôn để, Lý Thẩm hét lên: “Đới Khải, dừng lại”
Chỉ một câu nói như kéo Đới Khải ra khỏi sự dục vọng trước mắt, anh dần buông lỏng tay đang giam cầm Lý Thẩm, từ từ kéo cô lên.
Bộ dạng không mấy tốt của Lý Thẩm khắp cổ đều là vết cắn của anh, cổ tay bị kìm quá chặt cũng đỏ tấy lên khiến Đới Khải chột dạ
Lý Thẩm ngồi lên không quên tát mạnh anh ấy một cái tát: “Tỉnh táo lại đi!”
“Anh xin lỗi, anh không cố ý.
Chỉ là uống quá nhiều rượu khiến lý trí của anh quá mơ hồ.
Anh làm em bị thương rồi, anh thật sự xin lỗi” Đới Khải cảm nhận được cái đau cũng bừng tỉnh ôm chầm lấy cô
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết vỗ lấy vai giúp anh bình tĩnh trở lại
“Em đi gặp Mộ Ngôn...”
Đới Khải nghe xong liền buông tay nhìn cô với ánh mắt hờn giận mà không nói lời nào khiến cô thật sự khó xử nói tiếp
“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là anh ấy có việc nhờ em giúp nên mời em ăn một bữa, bọn em chỉ đơn thuần là bạn không thể khác hơn nữa...”
“Không phải là anh không tin em, anh chỉ không vui khi em không nói cho anh nghe thôi.
Sau này dù là việc gì, đi với ai thì anh mong em sẽ thông báo với anh một tiếng,...” Đới Khải nhìn cô, ánh mắt biến hóa trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc mai xõa trên mặt cô từ từ tiến đến hôn nhẹ lên trán cô
Lý Thẩm nhắm mắt tận hưởng, Đới Khải an phận không vượt quá giới hạn của mình
Cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo và đầu tóc muốn nói chuyện nghiêm túc với anh
“Em nhận lời giúp đỡ rồi nên muốn thông báo với anh một tiếng.
Việc là UP đang tiến hành giúp công ty giải trí Vạn Hoa lên sàn những gặp vấn đề nội bộ.
CEO của công ty là Vạn Sơn thực hiện hành vi xấu với thực tập sinh, lạm dụng chức quyền không đủ khả năng điều hành công ty, nếu sự việc lộ trong lúc lên sàn sẽ rất khó để vượt qua vòng thẩm định IPO
Vậy nên Mộ Ngôn muốn em ra mặt bảo vệ quyền lợi của cô gái đó, chí ít em là người của Thịnh Thế, Vạn Sơn sẽ không dám đụng đến em.
Anh thấy sao?”
Đới Khải cầm lấy bình nước từ từ rót nước