Trên thế giới này, luôn có vài cuộc gặp gỡ kì lạ, tựa như là khi cô gặp được anh.
Đôi mắt cô long lanh chứa đầy hơi ấm của anh, cứ xuất hiện trong giấc mơ ấy.
Tình yêu đó như áng mây mà chẳng có chỗ trong bầu trời của anh chỉ khao khát được hóa thành cơn mưa nhỏ tưới đẫm mảnh đất trong tim anh
Bất luận kết quả có ra sao, ít nhất bây giờ cả hai vẫn vui vẻ, cho dù có chuyện gì, ít nhất người cô nhớ nhung cuối cùng vẫn chỉ có anh.
Cũng chẳng biết ngày mai sẽ như nào, chỉ mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh
Có nhiều lời chẳng thể nói ra, vì sợ anh lưỡng lự lựa chọn, nên cô để tình cảm của mình trở thành đơn phương, chon sâu trong bóng tối.
“ BÍ MẬT CỦA EM MÃI MÃI LÀ ANH”
--------------------------------------------------------------------
Chương 1: "Buổi hẹn hò đầu tiên"
Mùa đông cuối cùng cũng đến, kì nghỉ đông này Nghiêm Hạ và Tiêu Tiêu đều trở về quê cùng nhau nhưng Lý Thẩm muốn ở lại một phần vì học kì tiếp có rất nhiều việc để làm, một phần vì giữ lời hứa cùng Đới Khải tới Thiên Đàn chơi
Mấy ngày nay đều chỉ có mình Lý Thẩm ở lại phòng, con người cô đơn lại trở nên cô đơn hơn, ngày trôi qua luôn chỉ ở trong phòng soạn tư liệu học tập, rảnh rỗi lại chạy ra sân bóng ngóng anh chơi bóng, trận đấu kết thúc lại cố tình đi vòng để theo phía sau lưng anh chờ anh quay lại “Trùng hợp quá”.
Nhưng mà anh vẫn chẳng quay lại, chỉ ôm trái bóng của mình đi về phía trước khuôn mặt lạnh lùng khác hẳn với những lúc cùng cô nói chuyện, giống như 2 nhân cách khác nhau vậy
"Lý Thẩm...!Có đó không?" Tiếng thông báo vang lên trong điện thoại của Lý Thẩm.
Cô bước ra từ phòng tắm trên tay cầm chiếc khăn bông trắng xoa xoa đầu, vại lọn tóc còn dính nước rơi xuống từng giọt
Nhấc máy lên thấy con một tin nhắn khiến ánh mắt cô biến hóa khôn lường từ ngạc nhiên đến vui mừng, thả khăn xuống liền hai tay nghiêm túc trả lời tin nhắn
"Có chuyện gì vậy?" Đương nhiên là có chuyện, mà chính cô có thể cũng biết là chuyện gì ấy chứ
"Quên rồi sao? Bữa trước cùng hẹn nhau đi Thiên Đàn chơi mà?"
"À..." Quên sao cô dám quên chứ, chỉ là da mặt quá mỏng không thể nhắn thêm gì
"Vậy sáng mai 7h tôi tới tìm cô"
"Được tôi chờ anh" Nhắn xong tin mà cô nhảy cẫng lên vì vui mừng, hạnh phúc.
Mấy ngày nay không thấy anh liên lạc cô liền lo lắng có phải anh không muốn đi nữa không sao ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Bây giờ anh nói tới tìm cô, không phải là mơ đó chứ!!
Đêm hôm đó cô trằn trọc mãi mới ngủ được, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy hưng phấn rồi
Sáng cô dậy từ rất