Sau một bữa tối, không những phải khai hết mọi thứ với hai cô bạn thân mà túi tiền của cô cũng vơi đi không ít vì phải thanh toán tiền cho 3 cái miệng ăn.
Trở về kí túc xá, Tiêu Tiêu và Lý Thẩm đọc sách, làm bài tập thì Nghiêm Hạ lại nằm trên giường lướt đọc bình luận trên diễn đàn, cứ đọc tới bình luận tiêu cực là miệng cô lại chửi rủa người bình luận
“Kẻ này bị điên sao, mắt mù hay gì mà không thấy Thẩm tử của tôi hoàn hảo như nữ thần vậy.
Tức chết tôi mất”
Tiêu Tiêu còn bực tức hơn vì có người nào đó làm ồn không cho cô đọc sách “ Tức thì đừng đọc, cậu biết bọn mình đang học đây không? Cậu mới làm tức chết mình đấy
Lý Thẩm ngao ngán chỉ biết lắc đầu rồi lại cặm cụi đánh văn bản trên máy tính bỗng thông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên một tiếng “ting” cô nhanh tay lật màn hình lại xem ai nhắn
“Cảm ơn vì lúc chiều cùng tôi chọn quà, Dì Trương bảo rất thích món quà cô tặng”
Nhìn thấy tin nhắn của Đới Khải mắt cô liền phát quang còn biết cười nhưng chỉ nhắn lại ba chữ “Không có gì!!”
“Dì Trương còn bảo thường xuyên đưa cô tới quán của gì ăn cơm”
“Được” Thật sự là cô không biết nên nhắn gì mới phải, một chữ được của cô đã hoàn toàn chấm dứt câu chuyện, chính anh cũng không biết nên dùng chủ đề gì để duy trì cuộc hội thoại đành hôm điện thoại thơ thẩn không bấm nổi chữ nào nữa
Sáng ngày hôm sau Tiêu Tuyết trở về phòng làm loạn, cô ta đẩy cửa cái rầm làm 3 người Lý Thẩm, Tiêu Tiêu và Nghiêm Hạ đang ngủ ấm trong chăn giật mình tỉnh giấc, cô ta gạt đồ đạc trên bàn giữa phòng rơi xuống
“Tiêu Tuyết cô điên lên cái gì vậy?” Tiêu Tiêu là người xuống giường trước nắm lấy cánh tay đang làm náo loạn của Tiêu Tuyết nắm chạt giữ cô ta lại
“Đúng đấy, cậu có phải điên rồi không? Mới sáng sớm, mấy đêm không về, đã về còn làm loạn” Nghiêm Hạ vừa xuống giường vừa quát
Lý Thẩm ngồi dậy khỏi giường quan sát
Còn Tiêu Tuyết vùng vẫy thoát ra khỏi sức mạnh của nữ cường Tiêu Tiêu đi tới giường Lý Thẩm nắm lấy cổ áo cô khiến ai nấy đều kinh hoàng
“Người như cô mà có thể trở thành bạn gái trở Khải ca ca chứ, hôm qua đọc tin có biết tôi muốn giết cô như nào không? Cô là thá gì chứ.
Trả anh ấy lại cho tôi” Tiêu Tuyết hét lớn, tay vẫn không buông ra mà càng siết chặt khiến Lý Thẩm có chút khó thở
Nhận thấy mức độ quan trọng của sự việc, Tiêu Tiêu và Nghiêm Hạ lao vào gỡ Tiêu Tuyết đẩy cô ta ra
Thoát khỏi sự chèn ép lúc nãy, Lý Thẩm ngã khuỵa xuống giường ho mấy cái lấy lại nhịp thở đều đặn, rồi lại đứng dậy tiến tới chỗ Tiêu Tuyết đang ngồi rạp xuống cố khóc
Bởi con người Lý Thẩm trước giờ không ưa bạo lực, người khác có thể bức cô nhưng cô lại không làm vậy, con người cô quá lương thiện đi.
Cô bước tới đưa tay ra ý muốn kéo Tiêu Tuyết ngồi dậy
Nhưng cô ta lại không biết điều, đưa tay lên gạt tay cô ra, đưa ánh mắt sắc bén thù hận lên ngước lên nhìn cô,