Tại một tiệm váy cưới, Tiêu Tiêu đang loay hoay khó chọn khi cứ lật đi lật lại quyển album váy cưới khiến Hạo Hiên phải chóng mặt, bây giờ thì cả hai mới hiểu kết hôn thật sự chẳng dễ dàng chút nào
“Được rồi, anh thấy bộ này đẹp lắm.
Chúng ta chọn bộ này nhé” Hạo Hiên bất lực đành chỉ vào chiếc váy cưới mà anh thấy là đẹp nhất, tay áo cưới được làm bằng vải ren trong suốt có thể tôn lên cánh tay thon dài cùng với xương quai xanh tuyệt đẹp của Ngụy Tiêu Tiêu, không những thế còn tôn chiếc eo nhỏ của cô, phần dưới lại bồng bềnh như công chúa
Chiếc váy thật sự rất đẹp nhưng Tiêu Tiêu lắc đầu bĩu môi “Có phải anh chê em phiền nên chọn đại một chiếc cho em xem không? Anh có muốn lấy em nữa không vậy?”
“Không, anh không có ý đó, chỉ là anh thấy bộ đó rất đẹp nên kiến nghị cho em thôi mà, sao em có thể nói vậy được, anh sẽ rất buồn đấy” Hạo Hiên khoác lấy tay cô làm nũng khiến hai cô nhân viên đứng gần đó phải nhìn nhau cười
Tiêu Tiêu tiếp tục lật quyển album vừa trả lời “Anh có biết váy cưới đối với người con gái quan trọng lắm không bởi nó có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối em được khoác lên đấy.
Nên phải thật đặc biệt, thật hoàn mỹ.
Hiểu chưa?”
Cô nhân viên đứng cạnh đấy cũng đồng tình lên tiếng ủng hộ “Đugs vậy, Hạo tiên sinh, váy cưới đối với người phụ nữ thật sự rất quan trọng và ý nghĩa.
Vậy nên chúng tôi khuyên anh hãy kiên nhẫn cùng chị ấy chọn ạ”
Hạo Hiên liếc nhìn cô nhân viên khiến cô có chút sợ hãi, nhưng anh ta lại mau chóng lấy lại trạng thái vui vẻ làm nũng vị hôn thê của mình “Hạo phu nhân, đều nghe em hết, cùng lắm hôm nay anh nghỉ việc cùng em chọn đồ cưới.
Nhưng chiếc váy ban nãy thật sự rất hợp với em, hay em mặc thử cho anh xem đi.
Nhé?”
Cô nghe vậy liền cười mỉm hạnh phúc quay sang nhìn anh “Được”
Rạng sáng chiếc xe Masreti sau một đêm dừng ở bên kia lề đường cũng đã khởi động xe rời đi, người đàn ông bên trong xe ánh mắt mệt mỏi, khuôn mặt có chút xanh xao, môi khô khốc
Những ánh nắng chiếu qua khe cửa vào trong căn phòng, người con gái mơ màng tỉnh dậy, đầu rất đau liền đưa tay lên đay đay thái dương.
Hoàn toàn tỉnh ngủ cô mới nhận ra rằng mình đang một tay nắm chặt lấy tay người đàn ông đang tựa đầu lên thành giường
Có chút giật mình, Lý Thẩm nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Mộ Ngôn, vỗ nhẹ lên vai anh “Mộ Ngôn…”
Anh dần mở mắt ngồi dậy cánh tay kê lên làm gối cả một đêm rất tê nhưng anh chẳng để ý mà chỉ quan tâm đến cô “Em tỉnh rồi à, còn đau đầu không?”
“một chút, nhưng sao anh ở đây? Ngại quá khiến anh phải ngủ trên sàn rồi” Lý Thẩm gật đầu cầm lấy một bàn tay của anh, xoa xoa ở giữa ngón trỏ và ngón trai giúp tay anh đỡ mỏi hơn
Mộ Ngôn cười gượng rút tay ra “ANh không sao.
Lúc tối anh tính rời đi nhưng cửa phòng em bị khóa mất anh không ra được”
“Lý phu nhân dở trở mà” Lý Thẩm cúi đầu nói lí nhí trong miệng khiến Mộ Ngôn khó hiểu “Em nói gì cơ?”
Cô giật mình đáp “A… Không có gì” Lý Thẩm vô tình nhìn thấy gò má của Mộ Ngôn thâm tím lên liền đưa tay sờ nhẹ lên lo lắng “Mặt anh bị soa vậy, đánh nhau với ai sao?”
Anh nắm tay cô đưa ra khỏi mặt mình đáp “Không sao, anh bất cẩn va trúng cửa thôi”
“Không được sưng tím lên rồi, để em bôi thuốc cho anh” Lý Thẩm lắc đầu cúi người mở ngắn cuối của bàn bên cạnh giường ngủ lấy ra một hộp thuốc
Lấy thuốc thấm ra bông, cô nhẹ nhàng chấm lên vết thương của anh rồi thổi nhẹ lên vết thương.
Lý Thẩm chau mày, tay cô có chút rung rung vì sợ làm anh đau giống như bản thân đang bị đau vậy khiến anh bật cười
“Anh cười gì chứ?” Lý Thẩm khó hiểu hỏi
“Chỉ là thấy em không thay đổi chút nào, lần đầu tiên em bôi thuốc cho anh vào 7 năm trước cũng với bộ dạng chau mày khó chịu này, anh bị thương chứ có