Nữ thực tập sinh đi vào bên trong phòng tập, ánh mắt đang thương cùng tủi thân, nước trên tóc vẫn chạy xuống trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác khó coi của cô ấy, ba nữ thực tập sinh gần đó đang khởi động gân cốt để chuẩn bị tập nhảy liền đi về phía cô
Một cô gái khoanh tay trước ngực, thái độ khinh miệt, dáng vẻ xốc xược chế giễu cô: “Yoh đây không phải là thành viên trong nhóm nhạc nữ lưu lượng của chúng ta sao?”
Người bên cạnh cô ta cũng không thua kém cà khịa: “Còn là một người chơi đã bị loại cơ đấy”
Cô ấy chỉ liếc bọn họ một cái không quan tâm rồi cúi người xuống lấy túi đồ của mình xoay người đi, cô gái khoanh tay trước ngực thấy vậy liền ngứa mắt, buông tay giật lại túi đồ cô đang cầm: “Cô đi đây vậy?”
“Cô làm gì vậy?” Nữ thực tập sinh bây giờ mới chịu lên tiếng yếu ớt hỏi người đang bắt nạt mình.
Cũng đúng là ba người bọn họ nhốt cô lại để tạt nước nào để cô đi dễ như vậy mà chưa trêu chọc gì cơ chứ
“Cô đoán thử tôi muốn làm cái gì?” Cô ta ngang ngược nhướn mày nở nụ cười gian xảo thẳng tay dốc ngược túi đồ, mọi thứ bên trong đều lần lượt đổ ra hết
Bên cạnh là tiếng xôn xao của những thực tập sinh khác
“Không ngờ cô ta cũng có ngày hôm nay”
“Đúng vậy đó”
“Đáng đời”
Nữ thực tập sinh quỳ xuống nhặt từng đồ trang điểm bỏ vào túi, đang cầm khăn bông trắng chuẩn bị bỏ vào thì bị một trong ba cô gái giật lấy nó: “Cô muốn dùng loại thủ đoạn này để câu dẫn, quyến rũ Vạn tổng ư?”
Chưa dừng lại ở đó cô ta mở nắm thỏi son ra vừa viết lên khăn vừa nói: “Cô tưởng rằng những thủ đoạn đê hèn của cô có thể khiến Vạn tổng nâng cô lên sao?”
Người bên cạnh hừ nhạt một tiếng: “Không phải vẫn bị loại sao? Vẫn là giống như chúng ta thôi.
À không, chúng tôi khác cô chứ vì chúng tôi dụa vào thực lực…”
Nữ thực tập sinh bất lực chống tay trên sàn, ngước nhìn người đó cầm lấy chiếc khăn đầy vết son đỏ với hai chữ “đê tiện”, ánh mắt cô đỏ hoe nhưng không rơi giọt nước mắt nào, bởi cô không làm gì sao cả sao phải khóc
“còn cô là dựa và khuôn mặt” Cô ta cúi khom người xuống trợn mắt nhìn cô, còn đưa tay lên má vỗ nhẹ biểu thị ý nói của mình
Ném thẳng khăn vào mặt cô quay sang gọi đồng bạn của mình rời đi, không thương tiếc dẫn lên những thứ đang vật vã trên sàn.
Những người xung quanh tụm năm tụm bay bàn tán chỉ chỉ trỏ trỏ
Cô khụy hẳn người xuống sàn, mệt mỏi bỏ từng đồ vào trong túi, ánh mắt vô hồn cùng bất lực…
Mộ Ngôn liên tục nhìn điện thoại lỡ đãng nhìn dãy ghế bên mình xem xem như nào nhưng mãi không thấy Dương Ái Linh đi vào, nhân viên của Vạn Hoa phát xong tài liệu thì Vạn Sơn nhìn anh lên tiếng
“Mộ tổng, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Oh bắt đầu đi” Mộ Ngôn lấy lại trạng thái điềm tĩnh gật đầu đồng ý
Nhìn thấy Mộ Ngôn liên tục nhìn điện thoại, Vạn Sơn đặt tài liệu sang một bên, hai tay chắp lại kê lên bàn nói: “Trong thời gian họp vì tránh tin tức lọt ra ngoài, tất cả hãy tắt máy”
Mộ Ngôn nhìn anh ta cười nhạt trong đầu còn suy nghĩ Dương Ái Linh rốt cuộc đi đâu rồi.
Trước khi tắt máy không quên gửi tin nhắn cho Dương Ái Linh: “Em ở đâu rồi? Nhanh đến phòng họp”
“Tôi đánh đây nhé”
“Xuất bài”
“Tứ Q”
Màn đêm buông xuống, khắp nơi cũng đã tắt hết đèn, chỉ còn mỗi đèn xanh thoát hiếm và ánh sáng của phòng tập nhảy.
Bên trong phòng bốn người trong đó có ba người đàn ông và một người phụ nữ ngồi khoanh chân trên sàn vừa đánh bài vừa ăn uống nhậu nhẹt.
Vỏ lon bia lăn lóc khắp nơi, giọng điệu ai nấy cũng không còn mấy tỉnh táo
Mấy người đàn ông thở dài, người con gái hớn hở: “Có ai ăn không?”
“Không ăn được, không ăn được” Người đàn ông buồn rầu lắc đầu
Người con gái đắc ý: “Còn 2 lá bài cuối cùng thôi đấy”
“Xuất đi, xuất đi, xuất đi”
“Joker… yehhhh” Cô gái hét lên dơ hai tay vui mừng
“Đen đủi quá trời.
Vận may tốt quá” Một người đàn ông trong số họ cầm lon bia lên uống một ngụm rồi phân bình buồn bực
Dương Ái Linh vui mừng không thôi, giọng điệu say xỉn nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, miệng nhai xong một miếng snack nói tiếp: “ Vậy tôi hỏi tiếp nhé”
“Các anh vừa nói, Vạn tổng có một phòng nghỉ ở trong công ty.
Anh ấy thường xuyên tăng ca phải ngủ lại ở công ty sao?”
Một thanh niên mặt mày đỏ ứng, ánh mắt lờ đờ mở không nổi đưa ngón trỏ lên ngang mặt: “Đây là một bí mật đó… Tôi nói cô nghe”
Dương Ái Linh cười nhạt mong chờ anh ta nói ra thì người bên cạnh véo anh ta một cái đau điếng ôm lấy cánh tay hét lên: “Aa cậu véo tôi cái gì hả.
Tôi chưa nói xong mà”
Người bên cạnh cũng ngắc ngư đẩy nhẹ cánh tay anh ta không nói gì khiến anh ta bất bình, hùng hồn lắm mắng: “Sợ cái quái gì chứ!”
“Đúng vậy.
Cược được thua rồi thì phải chịu phát chứ, để anh ấy nói.
Nói đi” Dương Ái Linh ngắt lời, cũng bắt đầu không khống chế được hành động mắt thì nhắm mà tay lại khua khua miệng cười hớn hở mong chờ đặc biệt dễ thương
Anh ta can đảm cố gắng mở to mắt nhìn Dương Ái Linh kể chuyện: “Lần trước hai chúng tôi nhìn thấy một cô gái nửa đêm đi từ văn phòng của anh ấy ra.
Lúc đó,… lúc đó cũng phải 3 giờ sáng rồi”
“Đúng đúng đúng.
Tôi nói sao mà lại có một cô gái nửa đêm còn ra ngoài chứ” Anh bảo vệ ban nãy lôi Dương Ái Linh đi đang ngồi bên cạnh cô như người lớn gặp chúng tư tưởng liền lên tiếng, người trụ không vững liền chống một tay xuống sàn để đỡ
Dương Ái Linh há hốc miệng à lên một tiếng: “Vì thế ý của bọn anh là Vạn tổng và cô gái đó… Cô gái đó là ai thế?”
Hai thanh niên chuẩn bị lên tiếng trả lười thì nhìn thấy người đàn ông bên ngoài mặt lạnh băng nhìn vào bên trong qua tấm kính lạnh lùng đầy cửa đi vào, bọn họ cứ với tay ngoảnh cổ nhìn theo anh ta đi vào
Dương Ái Linh thấy thế liền hỏi kĩ lại vì muốn biết người con gái kia là ai: “Ai..?”
Nhìn thấy phản ứng hai thanh niên kia và tiếng mở cửa