Từ trong phòng tắm bước ra, thấy gương mặt thẫn thờ kém sắc của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo nhếch nhẹ môi, ánh mắt hiện lên sự sâu xa khó dò.
Kiều Chính Hạo bế Bánh Bao đến giường đặt xuống đệm, cậu nhóc bị quấn trong khăn không cách nào thoát ra được, nằm lăn qua lăn lại như sâu con. Mạc Nhược Vũ mở tủ lấy quần áo của Bánh Bao còn để lại mặc vào cho cậu nhóc, xem sự tồn tại của Kiều Chính Hạo là không khí.
Mặc đồ xong, Bánh Bao giơ hai tay đòi Kiều Chính Hạo bế, Mạc Nhược Vũ quay cậu nhóc sang đối diện mình, nghiêm nghị hỏi: “Bánh Bao, con không cần mami nữa đúng không?"
Rất hiếm khi Mạc Nhược Vũ dùng thái độ cứng rắn này với Bánh Bao, cậu nhóc liếc nhìn sang Kiều Chính Hạo rồi ôm lấy Mạc Nhược Vũ, vùi mặt vào cổ cô làm nũng.
"Em làm sao vậy?" Kiều Chính Hạo đứng sau lưng Mạc Nhược Vũ, giọng điệu căng thẳng nhưng lại nở nụ cười.
Mạc Nhược Vũ hít sâu một hơi, bế Bánh Bao lên đi ra phòng khách: “Tôi có chuyện muốn nói với anh"
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo đắc ý trong lòng, anh thong thả cất bước theo sau.
Ra bên ngoài phòng khách, Mạc Nhược Vũ ôm Bánh Bao ngồi trên sofa chờ đợi, vài giây sau khi Kiều Chính Hạo an tọa, Mạc Nhược Vũ chậm rãi lên tiếng: “Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh, chuyện ly hôn cũng đã rõ ràng, sau này ngoài chuyện công ty, mong anh đừng phiền đến tôi nữa"
Kiều Chính Hạo nở nụ cười nhàn hạ, gật đầu: “Được, nếu em đã không cần tôi nữa thì thôi vậy"
Dễ như vậy đã đồng ý, Mạc Nhược Vũ ngàn lần không hiểu Kiều Chính Hạo đang nghĩ gì.
Anh bỗng cất tiếng nhắc nhở: “Nhỡ có hối hận thì đừng tìm tôi"
"Yên tâm, tôi nhất định không hối hận" Mạc Nhược Vũ cười nhạt, cô sẽ không tiếc nuối người đàn ông trăng hoa như anh, quá khứ kia vẫn còn đó, chuyện với Angela vẫn không khiến Kiều Chính Hạo suy ngẫm lại, trải qua nhiều vấn đề mọi chuyện đâu lại vào đó.
Biểu hiện của Mạc Nhược Vũ kiên quyết, Kiều Chính Hạo đành thuận theo, anh gật gù: “Được, từ ngày mai trở đi tôi sẽ về nhà"
Kiều Chính Hạo quả không để bản thân chịu thiệt thòi, Mạc Nhược Vũ cười lạnh trong lòng, tại sao cô lại phải lòng người đàn ông xấu xa này để tự chuốc đau khổ?
Chuông cửa reo, Mạc Nhược Vũ ra mở, Kỳ Ngọc vừa về đón Bánh Bao, Hải Lâm không báo trước đột nhiên đến. Cả hai cùng vào nhà, Hải Lâm mang đồ ăn đến bàn ăn, Kỳ Ngọc cười gian tà đến sofa bế Bánh Bao về nhà trước.
Mạc Nhược Vũ đảo mắt quanh nhà một vòng, Kiều Chính Hạo nhanh lẹ tránh mặt đi, cô và anh bây giờ có khác gì lén lút vụng trộm?
Đi ngang qua, Bánh Bao trên tay Kỳ Ngọc vươn người chồm đến ôm cổ Mạc Nhược Vũ, cô bế cậu nhóc ôm trong lòng, dịu dàng nói: “Cuối tuần mẹ dẫn con đi chơi nhé?"
Bánh Bao ngoan ngoãn gật đầu, thơm lên má Mạc Nhược Vũ rồi trở lại vòng tay Kỳ Ngọc.
Sau khi mẹ con Kỳ Ngọc rời khỏi, Hải Lâm mới tiến đến ôm chầm lấy Mạc Nhược Vũ, thỏ thẻ áy náy: “Nhược Vũ, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên nghi ngờ em"
Mi