Cả buổi tối được Hải Lâm dùng để bàn việc kết hôn, thái độ anh ta vô cùng nôn nóng như sợ Mạc Nhược Vũ sẽ đổi ý. Anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu để trả thù cô và Kiều Chính Hạo.
Hơn chín giờ Hải Lâm mới chịu đứng lên ra về, lúc đến cửa vẫn còn quyến luyến ôm tạm biệt Mạc Nhược Vũ. Khi Hải Lâm khuất bóng, Mạc Nhược Vũ trở lại trong nhà, ra ngoài ban công hít thở không khí.
Xe Hải Lâm rời khỏi cổng chung cư, Mạc Nhược Vũ thở dài u sầu, không ngờ chính bản thân lại xấu xa ích kỷ làm chuyện có lỗi với Hải Lâm.
Vai Mạc Nhược Vũ bị nắm lấy xoay ngược lại, còn chưa kịp thấy gì đã bị Kiều Chính Hạo cưỡng hôn, vài giây sau cả cơ thể bị nhấc bổng lên. Nước mắt Mạc Nhược Vũ chảy dài tủi hổ, hy vọng đây thật sự là đêm cuối của cô với Kiều Chính Hạo trước khi chính thức trở thành người xa lạ.
Cùng một thời gian, Hải Lâm vừa đến căn hộ của Hạ Liên đã lập tức vồ lấy, chưa thể chạm vào Mạc Nhược Vũ, Hạ Liên là lựa chọn tốt để phóng túng.
Hơi thở nặng nề lại êm tai trong căn phòng sáng sủa, Kiều Chính Hạo cười tự đắc hôn lên vai cô gái vật vã cố hít thở lấy oxi dưới thân mình, gương mặt ửng đỏ hơi nhăn nhó thấm đẫm mồ hôi của Mạc Nhược Vũ ánh lên vẻ mê hoặc của một người phụ nữ.
Kiều Chính Hạo nâng bàn tay có vết chai ở đốt ngón tay giữa do cầm bút của Mạc Nhược Vũ, nhẹ nhàng mút mát, chợt thì thào ám muội pha lẫn cảnh báo: “Nhược Vũ, nếu em không hạnh phúc bên Hải Lâm, tôi nhất định không cho em một cơ hội nào nữa để thoát khỏi tôi"
Lòng ngực Mạc Nhược Vũ như có tảng đá đè nặng, cảm xúc hỗn loạn không có cách nào nói ra. Quanh đi quẩn lại, Kiều Chính Hạo không thật sự buông tha cho cô, còn chưa chắc cuộc sống của cô sau này liệu có luôn nằm trong vòng kiểm soát từ xa của anh.
Đôi môi khô khốc của Mạc Nhược Vũ được làm ẩm bởi lưỡi Kiều Chính Hạo, cả bên trên và bên dưới đều được Kiều Chính Hạo lấp đầy khoảng trống.
Sau màn dây dưa triền miên, Hạ Liên nằm nghiêng chống tay đỡ đầu nhìn Hải Lâm đang nằm bên cạnh trên giường, ngón tay mềm mại lướt trên ngực anh: “Hải Lâm, hôm nay có chuyện gì vui sao?"
Sắc mặt Hải Lâm cực kỳ tốt, anh lót tay dưới đầu cười đắc ý: “Mạc Nhược Vũ đã chủ động muốn kết hôn"
Ánh mắt Hạ Liên lạnh như dao găm nhưng vẫn giả vờ thở dài buồn bã, ngả đầu lên bờ vai vững chãi của Hải Lâm: “Vậy là anh không cần em nữa phải không?"
Hải Lâm nghe vậy cười hắt ra, nâng cằm Hạ Liên lên: “Ai nói không cần? Đến khi Mạc Nhược Vũ hết giá trị lợi dụng anh sẽ đá cô ta đi"
Hạ Liên mỉm cười ngọt ngào, nhướng người hôn lên môi Hải Lâm, anh ta liền ôm lấy người cô lật ngược ấn xuống đệm.
Mặt trời vừa lên, điện thoại của Mạc Nhược Vũ có tin nhắn gửi đến liên tục, cô ngái ngủ mở mắt, tay huơ trên tủ bên cạnh đầu giường mở lên xem. Tin nhắn đều được gửi từ một số lạ, cũng chỉ duy nhất một nội dung [Muốn biết con người thật của người cô yêu, nhanh chóng đến