Bao nhiêu công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển, bị Mạc Nhược Vũ tận mắt bắt gặp chẳng còn đường chối. Ngay khi Mạc Nhược Vũ bỏ đi, Hải Lâm vội vàng tìm quần áo mặc vào.
"Hải Lâm" Hạ Liên bên ngoài lo lắng, bên trong lại vô cùng hả dạ, nhìn theo Hải Lâm căng thẳng chạy ra ngoài đuổi theo Mạc Nhược Vũ, cô nhếch môi cười đắc ý.
Vào trong thang máy, Mạc Nhược Vũ bấm số tầng trệt, lui về góc trong cùng dựa vào vách hít thở, nhớ đến chỉ cảm thấy kinh tởm, bốn người chẳng ai hơn ai.
Cửa thang máy gần đóng bỗng mở ra, Mạc Nhược Vũ hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, còn tưởng bị Hải Lâm đuổi kịp, lòng cô lập tức nhẹ nhõm khi thấy Kiều Chính Hạo.
Anh thong thả bước vào, thái độ bỡn cợt lưu manh không thay đổi, anh bước đến chặn Mạc Nhược Vũ trong góc, hai tay gác trên thanh cầm sau lưng cô.
Chăm chú quan sát sắc mặt có chút tái xanh của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo chân đứng cách xa chỗ cô để khom người mặt gần mặt cô hơn, anh cười cợt: “Mạc Nhược Vũ, mau cám ơn tôi đã cứu em khỏi tên dơ bẩn đó"
"Anh..."
Ngón trỏ Kiều Chính Hạo chặn ở môi Mạc Nhược Vũ ngăn lời, anh mỉm cười ẩn ý: “Em có nhớ tôi từng nói gì không?"
Mạc Nhược Vũ chưa kịp suy nghĩ Kiều Chính Hạo đã ghé sát tai cô thỏ thẻ: “Em nhất định sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất... khi có tôi"
Môi Kiều Chính Hạo phủ lên môi Mạc Nhược Vũ ngay sau đó, lưỡi hung hăng xâm chiếm khoang miệng cô, mặc cho có camera bên trong thang máy.
Chưa đến tầng cần đến, cửa đột nhiên "ting" một cái, người dân sống tại chung cư giật mình hốt hoảng khi thấy một nam một nữ thân mật trong thang máy. Kiều Chính Hạo xoay nửa đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn, người bên ngoài nhận ra anh liền vội nhấn nút đóng cửa lại.
Kiều Chính Hạo thẳng người, cởi áo khoác bên ngoài khoác lên vai Mạc Nhược Vũ, giọng điệu châm biếm: “Xem ra Hải Lâm quan trọng với em quá nhỉ? Đến nỗi mặc mỗi áo sơ mi mỏng manh thế này"
Đôi mắt Mạc Nhược Vũ phủ bởi màn sương thẩn thờ, thật lòng hỏi: “Nếu tôi nói vì anh, anh có tin không?"
"Tin" Kiều Chính Hạo nửa thật nửa đùa, nghịch ngợm cúc áo thứ hai trên người cô, thì thào khiêu gợi: “Công chúa nhỏ, số em không thoát được tôi rồi"
Mạc Nhược Vũ bật cười, đến lúc này cô mới nhận ra ở bên Kiều Chính Hạo vẫn tốt hơn, anh trăng hoa công khai chứ không như Hải Lâm, trước mặt tốt lành nói những lời tình cảm, sau lưng lại lừa dối cô. Trong chuyện này, cô cũng là người có lỗi, có lẽ đây là hậu quả cô phải gánh chịu khi quan hệ không rõ ràng với Kiều Chính Hạo lại gieo cho Hải Lâm hy vọng.
Có điều kỳ lạ, khi cô nhìn thấy Hải Lâm chỉ đơn giản là thất vọng vì nghĩ anh là người đàn ông tốt, đổi lại là Kiều Chính Hạo thì có lẽ cô đã không bình tĩnh đến như vậy.
Cô thừa nhận đến với Hải Lâm vì muốn chấm dứt ngày tháng không danh phận ở bên cạnh người đào hoa như Kiều Chính Hạo. Cô cũng biết bản thân không thể cưỡng lại bề ngoài cuốn hút có chút hư hỏng của Kiều Chính Hạo, anh giống như một đóa hoa thuốc phiện, càng ngắm càng mê, càng ngửi càng say.
Mãi mê nghĩ ngợi, tay Mạc Nhược Vũ đan bởi ngón tay Kiều Chính Hạo, cô thả lỏng để anh dẫn đi ra khỏi sảnh chính, chưa bao giờ cô lại thấy ngọt ngào như lúc này.
Trong