Bên ngoài kia Lương phó tổng, chính là trợ thủ đắc lực của vị này ông chủ, chuyên giúp đỡ ông ta giải quyết một số chuyện bên ngoài. Nhìn vào nàng là biết cái kia Lương phó tổng không phải là hạng người lương thiện gì.
Như là người tốt mà nói, cũng sẽ không có bộ dáng hung ác kia, cũng là không bị người ta chém một nhát chút nữa mù luôn mắt trái.
Những chuyện này nàng đều là biết đến, nhưng nàng chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra, cũng là không dám xin nghĩ, vì nàng biết mình đã biết quá nhiều, như rời khỏi đây mà nói, dù ông chủ này có bỏ qua cho nàng, đám kia lang sói bên ngoài như Lương Thiện Vinh, là tuyệt đối không có bỏ qua cho nàng.
Không chừng còn là liên lụy đến người nhà của mình, nên là nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm đến cùng, hy vọng một ngày nào đó trời cao có mắt, làm cho những việc làm phạm pháp của Thanh Bang đám người phơi bày ra ánh sáng, khi đó nàng cũng sẽ được tự do, về lại với gia đình của mình mà không phải lo lắng điều gì cả.
“Lương Thiện Vinh! Cái này ta đã biết!” Không có nhìn ra tâm trạng thấp thỏm của bà vú Nguyễn Tú Mai này, nghe đến Lương Thiện Vinh đến thăm, Trần Vân Thanh hơi gật đầu một cái đối với lại Nguyễn Tú Mai nói.
“Dẫn thêm một người đến nơi này bàn chuyện làm ăn, Thiện Vinh tên này muốn làm cái trò gì đây?”
Phất tay để Nguyễn Tú Mai đi ra bên ngoài tiếp tục làm việc, Trần Vân Thanh hơi có một chút nghi hoặc nói nhỏ.
Tâm trạng hiện tại của Trần Vân Thanh là không khác trước đây đối diện với lại Lê Hữu Tài cho lắm. Dường như hiện tại hắn đã đem chuyện của Liễu Quân Như quên đến nơi nào rồi.
Lương Thiện Vinh tên này là chiến hữu đồng sinh cộng tử của Trần Vân Thanh hắn trước đây khi mới gia nhập hắc đạo, còn nhiều lần giúp đỡ cho hắn, nên sau khi đánh hạ một cái tiểu giang sơn như hiện tại, hắn là cực kỳ trọng dụng người này.
Những năm gần đây đối với lại quản lý Thanh Bang địa bàn một chuyện hắn cảm thấy hứng thú thiếu thiếu, nên thường để Lương Thiện Vinh ra mặt giải quyết, nhất là một năm đến nay, hắn lui về ở ẩn, mọi công việc tại Thanh Bang, trừ buôn lậu một chuyện, hắn đều là giao cả cho Lương Thiện Vinh giải quyết.
Thời gian gần đây hắn nghe nhiều người nói ra nói vào Lương Thiện Vinh có tâm tư riêng, cũng như dần ít đến nơi này của hắn, chỉ là đối với những cái này hắn không mấy quan tâm, nơi kia Thanh Bang vốn là Trần Vân Thanh hắn muốn để lại cho người huynh đệ này của mình, y muốn lấy trước hay lấy sau cũng liền là như thế mà thôi.
Lần này Lương Thiện Vinh đến nơi đây, còn đưa theo một người nữa, hắn cũng muốn biết, Lương Thiện Vinh lần này muốn làm ra cái trò trống gì nữa đây.
“Tú Mai..!”
“Ông chủ! Có chuyện gì cần sai bảo...!”
“Không... Không có chuyện gì... Bà lui ra đi..!” Trần Vân Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng là phất tay để cho Nguyễn Tú Mai rời khỏi.
Vốn hắn muốn hỏi Nguyễn Tú Mai xem có nhìn thấy Liễu Quân Như bên ngoài hay là không.
Nhưng mà hắn nghĩ lại, chuyện này là không thể nào, Liễu Quân Như đã thể hiện ra thực lực cũng như những lời quyết tuyệt như vừa rồi, nói cô ta còn ở lại nơi đây là chuyện không thể nào, có hỏi Nguyễn Tú Mai này cũng xem như không.
...
Biệt thự tầng triệt đại sảnh!
“Trần Bang Chủ! Ngài xem cách phân chia vừa rồi của ta như thế nào?”
Sau một hồi nói đến rát cả cổ họng về lợi ích cực lớn của hàng trắng mang lại cho cả Vương Vũ Hạo hắn cùng Trần Vân Thanh, cuối cùng hắn đưa cho Trần Vân Thanh một cái hợp đồng phân chia lợi ích giữa đôi bên, sau đó tràn đầy tự tin lên tiếng hỏi.
Phân chia năm năm, Vương Vũ Hạo bên hắn thế lực một nửa, còn Trần Vân Thanh Thanh Bang một nửa.
Vấn đề tại đây là hàng hóa cùng kênh phân phối đều là do Vương Vũ Hạo hắn cùng người của mình đi làm cả, Thanh Bang bên này của Trần Vân Thanh không cần phải xuất bất kỳ vốn liếng hay nhân thủ gì, chỉ cần mắt nhắm mắt mở để người của hắn đưa hàng vào hai cái Quận là được rồi.
Hắn đã tính qua, lợi nhuận từ việc đưa hàng trắng vào hai quận hàng năm có thể lên đến hơn trăm triệu, Trần Vân Thanh không cần làm bất kỳ một chuyện gì, liền là tự động có năm mươi triệu nhập sổ, có thể nói đây là tiền từ trên trời rơi xuống, loại chuyện không làm mà hưởng như thế này, nghĩ đến cho dù là ai, cũng liền là sẽ nguyện ý đi làm.
“Trần Bang Chủ! Sáu bốn, ngài sáu ta bốn, tuyệt đối không thể nào thấp hơn!”
Vương Vũ Hạo nhìn thấy mình đã đưa ra hợp đồng hồi lâu mà Trần Vân Thanh này không có thèm