Cách không sát nhân, bay lượn trên trời, lực lượng cường đại, đây chỉ là một trong số rất nhỏ công năng mà tu hành mang lại.
Với thiên tư cũng như thủ đoạn có trong tay của hắn, không chừng sau này còn có thể tu thành trường sinh trong truyền thuyết cũng có khả năng.
Lợi ích lớn đến như thế, lại không có thương thiên hại lý cái gì, vì cái gì Liễu Quân Như một hai muốn hắn từ bỏ, hắn thật sự là không thể nào hiểu được.
“Bỏ đi...! Có thể tình cảm của chúng ta còn chưa sâu đậm đến nổi có thể làm cho ngươi bỏ tất cả vì ta...Chúng ta hai người từ biệt từ đây vậy...!”
Liễu Quân Như cười khổ một tiếng, nhìn đến thần sắc của Trần Vân Thanh hiện tại, nàng là hiểu được, muốn khuyên Trần Vân Thanh từ bỏ tất cả, bỏ qua tiến vào tu hành giới chỉ để đi theo một người con gái như nàng, xem ra là không thể.
Như để Trần Vân Thanh lựa chọn giữa nàng cùng tu hành, với tình cảnh hiện tại, có đến hơn chín mươi phần trăm là Trần Vân Thanh sẽ lựa chọn đi vào tu hành giới.
Nàng cũng không thể trách được hắn, hơn ai hết nàng hiểu được cám dỗ kinh khủng của việc có thể trở thành cường giả.
Nó còn có sức hấp dẫn hơn cả quyền lực quá nhiều, một người như đã nếm được ngon ngọt của việc tu hành mang lại, muốn y từ bỏ tất cả trở thành người bình thường như bao người, đó là không thể nào.
“Thế gian thật sự là không có Khương Mộng Long thứ hai...!” Liễu Quân Như quay mặt lại cánh cửa ra vào, nhìn về phương xa, nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Khương Mộng Long.... Hắn là người nào?” Trần Vân Thanh nghe Liễu Quân Như nhắc đến tên của một người đàn ông khác, còn là rất ngưỡng mộ một dạng, cái này làm cho hắn trong lòng hết sức là không thoải mái, còn là chứa nồng đậm ghen tuông bên trong.
“Khương Mộng Long... Hắn là một cái đỉnh thiên lập địa nam nhi...vì người mình yêu có thể từ bỏ tất cả, bao gồm tu vi địa vị vốn có cùng cả tính mạng của mình..!”
Liễu Quân Như không quay lại nhìn Trần Vân Thanh, ánh mắt nàng vẫn nhìn về một hướng xa xăm, lên tiếng trả lời, trong lời nói kia của nàng, có chứa một loại hướng đến thần sắc.
“Thế gian này thật sự có người như vậy sao?”
Trần Vân Thanh có chút không tin, như nói Khương Mộng Long kia vì người mình yêu từ bỏ địa vị của mình, hắn còn có thể tin tưởng, thế giới nơi này hạng người đó tuy là hiếm, nhưng không phải là không có.
Nhưng để nói Khương Mộng Long ngay cả tu vi của mình cũng có thể từ bỏ, Trần Vân Thanh hắn rất khó tin tưởng.
Tu vi nội kình chính là thứ quan trọng nhất của một cái tu luyện giả, mất đi nghĩa là mất hết tất cả, một người đang là Cường Giả bỗng nhiên trở nên yếu đuối, loại cảm giác kia còn khó chịu hơn cả chết nữa, chưa tính đến chuyện người kia còn có thể vì một người con gái mà ngay cả mạng cũng không cần, hắn thật sự không tin trên đời này thật sự có người như thế.
“Trần Vân Thanh... Chúng ta chia tay tại đây, từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan gì, ngươi hãy bảo trọng...!”
Liễu Quân Như thần sắc quay trở về hiện tại, quay lại nhìn Trần Vân Thanh một lần cuối, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng biết dù có giải thích thế nào, Trần Vân Thanh cũng sẽ không tin lời của mình nói, nàng cũng không muốn giải thích cũng không muốn tốn thời gian tại nơi này nữa.
“Không... Quân Như! Ta không để cho nàng đi! Chúng ta hãy bình tĩnh lại, nhất định sẽ có thể tìm ra cách giải quyết tối ưu nhất!”
Trần Vân Thanh nhìn thấy Liễu Quân Như kiên quyết muốn ra đi, hắn có một linh cảm, như hôm nay để Liễu Quân Như rời khỏi cánh cửa này, từ nay về sau, hắn đừng có mong có thể gặp lại nàng ta một lần nào nữa.
Vì có thể giữ Liễu Quân Như ở lại, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm dùng đến Nội Kình cũng không có ngoại lệ, giữ lại nàng ta đã, sau này sẽ tìm cách thuyết phục nàng ta sau, đây là ý nghĩ duy nhất của hắn hiện tại.
“Vân Thanh! Duyên phận đã hết! Không cần cưỡng cầu!” Liễu Quân Như quay lại ôm Trần Vân Thanh một lần cuối, khẽ ghé bên tai hắn nói nhỏ một câu, sau đó không biết dùng phương pháp gì, liền là rời xa vòng tay của Trần Vân Thanh.
"Vân Thanh? Có thể.. Có thể ta là Lê Uyển Nhi! Ngươi sẽ có lựa chọn khác..!" Liễu Quân Như mỉm cười đối với lại Trần Vân Thanh một cái, sau đó cũng liền rời đi nơi này.
Quen biết Trần Vân Thanh một năm thời gian, nàng hiểu được, bên ngoài Trần Vân Thanh khá là thương yêu nàng, nhưng tại sâu bên trong, người mà y nhớ thương lại là Lê Uyển Nhi. Những cái này chỉ e là ngay cả Trần Vân Thanh cũng không có phát hiện ra.
"Uyển Nhi? Cô ta thì có liên quan gì đến quyết định của ta?" Liễu Quân Như đã rời đi khá lâu, Trần Vân Thanh mới cười khổ một tiếng lên tiếng.
Hắn là vẫn không thể hiểu được câu nói trước khi rời đi của Liễu Quân Như. Lê Uyển Nhi người con