“Tổng Giám đốc Trần! Ta cũng không muốn làm như thế, có điều đây là ý của cấp trên, ta cũng rất là khó xử a!” Khâu Thương Tiêu bên trong điện thoại một loạt kêu khổ nói.
“Cấp trên! Là đại nhân vật nào muốn làm khó Trần Vân Thanh ta?” Cố nén tức giận muốn mắng người trong lòng, Trần Vân Thanh bình tĩnh lại lên tiếng hỏi.
Quen biết cái này Khâu Thương Tiêu ba năm nay, hắn cũng là hiểu được đến, tên này tuy có chút tham lam, nhưng không phải là người không biết điểm dừng, lần này y đột nhiên tăng giá bất thường đến như thế này, đây đúng thật không phải là tác phong làm việc xưa nay của y, nghĩ đến chắc cũng có đại nhân vật đằng sau muốn ra tay thu thập hắn nên mới đưa cái này Khâu Thương Tiêu ra đến làm tên lính hầu rồi.
“Là Bành Cục Trưởng vị kia muốn tăng lên chi phí của Vân Thanh công ty ngài!”
Bên đầu dây bên kia tại Hải Quan Cục cao ốc, ngồi trên ghế sô pha sang trọng, Khâu Thương Tiêu nhìn quanh nhìn quẩn, như sợ có người nhìn thấy hắn nói chuyện với lại Trần Vân Thanh một dạng, còn là đè rất thấp âm thanh, như là muỗi kêu, như thế đủ thấy y là một người cẩn trọng đến mức nào.
“Bành Văn Trung?” Trần Vân Thanh giọng đầy âm trắc nói.
Khâu Thương Tiêu không nói rõ tên tuổi đầy đủ của họ Bành kia, nhưng là Trần Vân Thanh cũng có thể đoán ra được đến tên họ của người này.
Bành Văn Trung, đây là một nhân vật khá có tiếng tăm được điều từ Thành Ủy Sài Thành đi qua bên này Hải Quan cục làm Cục Trưởng.
Nghe đâu Bành Văn Trung quan lộ rất là thênh thang, không đến bốn mươi đã làm đến Phó Giám Đốc Sở cấp bậc, qua cái nhiệm kỳ này, y rất lớn có khả năng được điều đến làm một viên Chủ Tịch Quận nào đó bên trong Sài Thành, đây là thăng chức rất lớn.
Đáng tiếc, Bành Văn Trung đắc tội với lại một tôn Phó Chủ Tịch Thành Phố nhập Thường Ủy nào đó, mới bị lưu đày đến nơi đây, có thể nói là bị giáng chức cũng không quá.
Ngày tên này nhậm chức, hắn cũng được mời đến tham gia tiệc rượu ra mắt, cũng là làm ra khá nhiều lễ vật đến chúc mừng.
Không thể nghĩ đến, Bành Văn Trung tay trước nhận tiền của hắn, tay sau lại ra tay đối phó với lại hắn đây, như thế một hạng người, thật sự quá mức bỉ ổi cùng vô quy tắc.
“Không sai! Chính là vị Bành Cục Trưởng kia! Ông ấy còn nói, như lần này Trần Tổng ngài không có đưa ra thêm hai thành chi phí, chuyến hàng này của ngài, tuyệt đối không thể thuận lợi đưa vào thị trường!” Khâu Thương Tiêu gật đầu xác nhận nói.
“Khâu Cục Trưởng! Xin ngài nói lại với lại vị Bành Cục Trưởng kia, hai thành chi phí tăng thêm kia, Trần Vân Thanh ta sẽ chi trả đầy đủ, xin ngài ấy dơ cao đánh khẽ!” Trần Vân Thanh gật đầu đồng ý sẽ chi ra thêm hai thành, sau đó liền là cắt đi cùng Khâu Thương Tiêu hội đàm lần này một chuyện.
“Rắc!”
‘‘Hừ! Không biết tốt xấu đồ vật!’’ Trần Vân Thanh đem chiếc điện thoại mới mua bóp nát đi, sau đó hừ lạnh một cái lên tiếng.
Tiền của Trần Vân Thanh hắn không có phải dễ cầm đến như vậy, lần này như để cho hắn điều tra được Khâu Thương Tiêu lời nói không sai mà nói, cái kia Bành Văn Trung cũng liền là không cần làm tiếp cái này vị trí Cục Trưởng nữa rồi.
Hắn ngoài sáng là hắc đạo một cái tiểu lâu la, nhưng mà nên nhớ thân phận trong bóng tối của hắn là có thể tương đương Bộ Trưởng cấp bậc, muốn ra tay xử lý một cái Hải Quan Cục Trưởng, đây là chuyện không phải khó khăn gì lắm.
‘Chỉ là như thế cũng là làm cho ta an tâm hơn không ít!’ Cuộc gọi vừa rồi của Khâu Thương Tiêu tuy làm cho hắn tức giận không nhẹ, nhưng đồng thời đối vói lại chuyến đi lần này đến bến Cảng Sài Gòn lấy hàng, hắn cũng là buông lỏng đề phòng tâm lý hơn nhiều.
Lời nói trước đây của Dương Tuấn Vũ, tuy bên ngoài hắn không có để ý, nhưng bên trong vẫn là có đề phòng rất nặng, bây giờ Khâu Thương Tiêu điện đến, có thể làm cho hắn thư giãn ra được rồi.
Dương Tuấn Vũ có lẽ chính là lo lắng cho hắn bị đám này tham quan cấp làm hại đây mà.
...
Hải Quan tầng ba cao ốc!
“Vâng! Vâng! Cục Trưởng! Trần Vân Thanh đã chấp nhận, còn là vừa chuyển khoản thêm hai thành phí xong!”
Khâu Thương Tiêu đứng lên, một bộ khom lưng uốn gối đối với lại người bên kia đường dây điện thoại cung kính.
Nhìn thần thái của hắn hiện tại không khác gì mấy so với mấy tên người hầu thời cổ đại khi gặp chủ tử của mình là bao.
Khỏi cần phải nói cũng có thể đoán được ra đến, người mà Khâu Thương Tiêu cung kính như hoàng đế gọi là Cục Trưởng, nơi này Hải Quan cục cũng chỉ có thể là Cục Trưởng Bành Văn Trung rồi.
“Hắc hắc hắc! Bành Văn Trung! Tạm thời để cho ngươi hưởng thụ một thời gian, chờ sau này ngươi rơi đài, xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!” Tắt đi điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế da sang trọng quen thuộc của mình, Khâu Thương Tiêu không