Sau ba ngày đi chơi với nhau, cuối cùng Trương Mỹ và Ảnh Quân cũng phải về nhà.
Khi cô và anh về đến nơi thì trời đã chập choạng tối rồi, bước vào trong thì thấy Di Mai và Lorayne từ trên lầu bước xuống, chắc có lẽ là chuẩn bị ăn tối.
Thấy Trương Mỹ và Ảnh Quân về, Di Mai nở nụ cười đằm thắm, chào mừng hai người trở về nhà.
“ Hai con về rồi à? Mẹ cứ tưởng hai đứa sẽ ở đó chơi thêm vài ngày nữa cơ.
“ - Bà đi nhanh xuống chỗ Trương Mỹ và Ảnh Quân rồi nói tiếp - “ Hai con đi đường xa có mệt lắm không? Ba mẹ định đi ăn tối, hai đứa có muốn ăn luôn không? Hay đi nghỉ ngơi trước? “
“ Con và Trương Mỹ sẽ dùng bữa với ba mẹ luôn, dù gì thì cũng đã vài ngày rồi bọn con không ăn cùng ba mẹ.
“
Anh cười nhẹ nói.
“ Ừm, vậy thì tốt quá! Ba mẹ xuống đó trước nhé.
“
Di Mai nói rồi cùng Lorayne rời đi.
Đợi cả hai người họ đi xa, Ảnh Quân mới quay sang Trương Mỹ, cúi người ngang tầm với tai cô.
“ Anh biết là em đã mệt lắm rồi, nhưng ráng chịu khó dùng bữa với ba mẹ một chút.
“
“ Không sao, dù gì thì em cũng hơi đói rồi.
“
Trương Mỹ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Trong lúc dùng bữa, Lorayne cứ liên tục đưa mắt về phía Trương Mỹ rồi ngẩn người như đang suy nghĩ điều gì đó khiến cô không thể nào tự nhiên dùng bữa được.
Sao bác ấy cứ nhìn chằm chằm mình mãi như thế nhỉ? Chẳng lẽ mình làm gì đó không đúng nên làm cho bác trai khó chịu à? Trương Mỹ lo lắng thầm nghĩ.
Cô đá nhẹ vào chân Ảnh Quân, khi anh quay sang nhìn Trương Mỹ thì cô hướng mắt về phía Lorayne để ra hiệu cho anh.
Ảnh Quân hết nhìn Trương Mỹ rồi lại nhìn Lorayne, sau một lúc quan sát thì anh cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Ba là người phản đối chuyện giữa mình và em ấy.
Mình cứ tưởng sau một thời gian ngắn ở đây, suy nghĩ của ba đã có chút thay đổi rồi chứ? Chẳng lẽ mình nhầm rồi? Ảnh Quân ngẫm nghĩ.
“ Ba có chuyện gì với Trương Mỹ à? “
Anh nghiêm mặt, trầm giọng hỏi.
“ À không, không có gì, con cứ tiếp tục ăn đi.
“
Lorayne như bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình, ông ngập ngừng đáp.
Cảm thấy bầu không khí bữa ăn có chút không thoải mái, Di Mai liền lên tiếng hỏi về chuyến đi của Ảnh Quân và Trương Mỹ.
“ Ừm… chuyến đi chơi của hai con như thế nào? Đã làm gì? Có điều gì thú vị không? Kể mẹ nghe với.
“
“ Con đưa Trương Mỹ cưỡi ngựa, ăn tối, mua sắm,...!nhiều lắm.
“
“ Ôi, nghe vui quá.
Ước gì mẹ cũng ở đó nhỉ.
“
Di Mai cười nói.
“ Anh ấy đã chỉ con cưỡi ngựa đấy ạ, lúc đầu con có hơi sợ, nhưng mà biết cưỡi rồi thì thích lắm.
“
Trương Mỹ hào hứng kể lại buổi hẹn hò của hai người.
“ Nghe con kể làm bác nhớ lại chuyện xưa quá.
Con biết không, hồi đó ba của Ảnh Quân cũng đã chỉ cô tập cưỡi ngựa đấy.
“
Bà nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt như sáng lấp lánh khi hoài niệm lại khoảng thời gian còn ở độ tuổi đôi mươi.
Nghe Di Mai nhắc lại chuyện xưa, Lorayne đang ăn thì khựng người lại, ngước lên nhìn Ảnh Quân với vẻ mặt đắc ý.
Dường như giữa hai người họ có tâm linh tương thông, những gì Ảnh Quân suy nghĩ ông đều biết và anh cũng thế.
Chậc, cứ tưởng là mình đã làm điều mà trước đây ba chưa từng làm cho mẹ chứ.
Lần mình tỏ tình với Trương Mỹ ở một nơi đầy hoa cỏ thì ba cũng tỏ tình với mẹ ở một nơi tương tự, nhưng sao đến cả cái chuyện này cũng giống được hay vậy! Anh nhìn Lorayne khó chịu thầm nghĩ.
Nhóc con, con đừng quên ai là người góp phần sinh ra con chứ, Lorayne nhếch mép cười thầm nghĩ.
Cuối cùng, cho đến lúc kết thúc bữa ăn thì ánh mắt giữa hai người họ vẫn còn “tóe lửa”.
Giờ thì việc ai nấy làm, Di Mai và Lorayne thì xem ti vi ở phòng khách, còn Ảnh Quân và Trương Mỹ thì lên phòng nghỉ ngơi.
Ngay khi vừa trở về phòng, cô liền thả phịch người xuống