Thấm thoát đã gần đến ngày Trương Mỹ đi cùng Ảnh Quân đi ký hợp đồng với vai trò là trợ lý.
Đây là cơ hội để cô có thể học tập thêm từ anh.
[.
.
.]
“ Em sướng rồi nhỉ.
Được đi chung với chủ tịch, có thể vừa làm việc vừa ngắm ngài ấy thì còn gì bằng.
“
Thanh Hoa nói với Trương Mỹ nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình, những ngón tay vẫn liên tục gõ trên bàn phím.
“ Cũng không hẳn đâu chị.
Biết đâu em quá chú tâm vào anh ấy rồi lại không chú ý làm việc, sau đó thì bị la nữa.
Vì thế em có chút sợ khi đi chung.
“
Vì hai người ngồi kế nhau nên không khó để Trương Mỹ nghe Thanh Hoa nói.
Cô vừa trả lời, mắt cũng không rời màn hình.
“ Đôi khi được ngài ấy khiển trách là ước mơ của bao nhân viên nữ đấy.
“
“ Nhưng em muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt chủ tịch.
Chị biết sao không? “
“ Không, vì sao thế? “
“ Vì ngài ấy là tinh hoa của vũ trụ, và đồng thời cũng là gu của em.
“
Cô cười lém trả lời.
“ Ha ha! “
Thanh Hoa bật cười trước câu trả lời tinh nghịch của Trương Mỹ.
“ Nhưng đôi khi em cũng sợ ngài ấy một chút.
“
“ Sao lại sợ? Chị thấy lần trước em nói chuyện với chủ tịch rất tốt mà.
“
“ Nhìn như vậy thôi chứ em cũng run lắm đấy.
Đôi lúc ánh mắt của anh ấy cứ đằng đằng sát khí.
“
Cô khẽ rùng mình khi nói.
“ Trời ạ.
Nhưng mà dù sao thì cũng chúc em hoàn thành tốt công việc.
“
“ Vâng, cảm ơn chị.
“
[.
.
.]
Tan làm, Trương Mỹ đi về nhà, vừa vào đến nhà là cô đã vứt túi xách lên ghế sofa, uể oải nằm phịch lên đó, khẽ thở dài.
“ Mệt quá, chẳng muốn ăn gì cả… “
Nằm nghỉ một lát thì Trương Mỹ đi tắm.
Ngồi vào bồn tắm ngâm người trong làn nước mát, mọi sự mệt mỏi của cô dường như hòa lẫn vào trong nước.
Ngâm khoảng mười lăm phút thì Trương Mỹ bước ra, lau khô người rồi lên giường nằm ngủ.
[.
.
.]
Đến ngày đi đàm phán hợp đồng cùng với Ảnh Quân, Trương Mỹ dậy thật sớm, tắm rửa gội đầu, trang điểm.
Mặc trên mình chiếc áo sơ mi tay phồng màu hồng phấn, chân váy dài đến đầu gối màu trắng, chân mang đôi giày cao gót cũng màu trắng nốt.
Cô lên công ty chuẩn bị giấy tờ xong xuôi rồi xuống sảnh ngồi chờ Ảnh Quân.
“ Chào chủ tịch.
“
Vừa thấy dáng vẻ bước đi vừa thanh lịch lại có phần kiêu ngạo của anh từ xa, Trương Mỹ vội đứng lên chào Ảnh Quân.
“ Ừm.
“
Anh gật đầu rồi sải bước đi nhanh về phía xe.
Cô cũng vội lẽo đẽo theo sau anh như chú vịt con.
Tài xế thấy Ảnh Quân thì mở cửa xe cho anh ngồi vào.
Trên đường đi, cả hai ngồi trong xe không ai nói với ai câu nào.
Tài xế cũng bị bầu không khí im lặng này làm cho ngộp ngạt.
Trương Mỹ thì không dám nói chuyện với Ảnh Quân.
Cứ mỗi lần định nói gì đó thì thấy anh đang chăm chú vào mấy tờ giấy trên tay anh nên cô không dám làm phiền.
Không biết phải làm gì, Trương Mỹ chỉ có thể ngồi nhìn cảnh vật đang chạy ngược cô.
Nhìn một lát thì cô thấy đường đi này có chút quen mắt, nó trông giống đường đến công ty của Cửu Mạnh.
Gì vậy nè? Trương Mỹ khẽ cau mày, trong lòng bắt đầu có một dự cảm không lành.
[.
.
.]
Đúng như những gì cô lo sợ, chiếc xe dừng ngay công ty của Cửu Mạnh.
“ Chủ tịch, đây là đối tác lần này của chúng ta à? “
Trương Mỹ vội quay sang hỏi Ảnh Quân để chắc chắn.
“ Ừm.
“
Anh nhìn cô rồi gật nhẹ đầu.
Trương Mỹ nghe xong câu trả lời của Ảnh Quân mà như sét đánh ngang tai.
Vẻ mặt cô có chút khó chịu, cô thật sự muốn bỏ đi về ngay lập tức, nhưng không được.
Nhưng Trương Mỹ cũng đành ngậm ngùi đi vào cùng Ảnh Quân.
Bước đến bàn tiếp tân, cô tiếp tân nhìn một lát thì liền nhận ra ngay Trương Mỹ là người đưa bữa sáng cho Cửu Mạnh nhờ đôi mắt màu xám tro đẹp đẽ kia.
“ Chào tiểu thư.
“
Cô ấy vui vẻ chào hỏi.
“ Hả? À ừm, chào cô.
Nhưng tôi không phải tiểu thư gì đó đâu, nên đừng gọi như thế, ngại lắm.
“
Trương Mỹ gượng cười nói.
“ À vâng, vậy cô đến đây gặp tổng giám đốc Văn à? “
Ảnh Quân ngay lập tức chú ý đến câu hỏi của người tiếp tân.
Làm sao không hỏi mà đã biết hai người đến đây để gặp tổng giám đốc chứ.
“ Vâng.
“
“ Hai người có đặt lịch hẹn trước không ạ? “
“ Có, vào lúc tám giờ ba mươi.
“
“ Vâng, tôi sẽ liên lạc người đưa hai vị lên.
Xin mời hai vị đến kia ngồi chờ ạ.
“
Trương Mỹ và Ảnh Quân ngồi chờ một lát thì trợ lý đưa hai người vào phòng tiếp khách.
“ Xin hai vị chờ một lát, tổng giám đốc Văn sẽ đến ngay ạ.
“
Nói xong, anh trợ lý đi ra ngoài.
Trương Mỹ ngồi bên cạnh Ảnh Quân, lòng cứ thấp thỏm, lo lắng ngồi không yên.
Cô thật sự không muốn đối mặt với Cửu Mạnh một chút nào, nhìn thấy anh là cô cứ nhớ đến quá khứ tăm tối của mình.
Những lần bị anh đánh, mắng, giờ đây đã trở thành một nỗi ám ảnh trong tâm trí của Trương Mỹ.
“ Cứ bình tĩnh đi, không việc gì phải lo như thế.
Cứ như con giun, ngọ nguậy mãi thế.
“
Ảnh Quân thấy cô cứ đứng ngồi không yên thì lạnh lùng, cau mày trấn an.
Trương Mỹ nghe anh nói thế thì trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Cô không nghĩ là vị chủ tịch cao cao tại thượng, lúc nào cũng mang vẻ mặt ‘khó ở’, lại biết cách làm co người khác đỡ lo lắng.
Mặc dù lời nói không được hay lắm.
Cô chỉ nhìn Ảnh Quân rồi mỉm cười, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút.
Còn Ảnh Quân thì khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó của cô tim anh bỗng chốc đập nhanh.
Cái nụ cười gì vậy nè? Sao tim tự nhiên đập nhanh thế nhỉ? Anh nghĩ thầm.
Một lúc sau thì Cửu Mạnh bước vào, ban đầu thì anh không thấy Trương Mỹ vì cô ngồi sau Ảnh Quân.
Cho đến khi anh đến gần bắt tay với Ảnh Quân thì thấy cô.
Vẻ mặt Cửu Mạnh bất ngờ nhìn cô, còn Trương Mỹ nhìn thấy anh chỉ cố gắng nở một nụ cười công nghiệp.
[.
.
.]
Khi cả hai bên bàn hợp đồng, Trương Mỹ chăm chú lắng nghe từng hành động, từng lời nói của Ảnh Quân.
Lời lẽ anh nói rất sắc bén và thuyết phục.
Còn Cửu Mạnh tai thì nghe nhưng mắt cứ liên tục nhìn về phía Trương Mỹ.
Cô biết điều đó nên rất khó chịu, nhưng cô vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài mặt.
“ Đề nghị anh tập trung vào tôi.
Tôi không ngờ là sự tập trung của tổng giám đốc Văn lại kém như thế.
“
Ảnh Quân cũng để ý thấy điều đó nên anh lạnh giọng nói.
“ À xin lỗi, tôi khiếm nhã quá.
“
Cửu Mạnh cũng nhìn anh, đáp qua loa.
“ Tôi không biết trợ lý của mình lại có sức gây chú ý hơn tôi đấy.
“
“ Ha ha, không có đâu.
Chúng ta tiếp tục bàn hợp đồng nào.
“
Trương Mỹ từ đầu tới cuối chỉ biết đưa mắt nhìn hai người đàn ông kia đấu khẩu, không dám nói lời nào.
[.
.
.]
*Reng reng*
Bàn được một lát thì điện thoại của Cửu Mạnh vang lên.
“ Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.
“
Anh nói rồi bước ra ngoài.
Ngồi một lúc thì Trương Mỹ muốn đi vệ sinh, nhưng cô lại ngượng ngùng, không biết có nên nói cho