Trương Mỹ vừa chạy vừa nhìn ra phía sau đụng trúng Ảnh Quân.
" Em làm gì mà chạy dữ thế? "
" Ah...Ảnh Quân… "
Thấy anh thì cô thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn run, giọng nói của cô thể hiện rõ sự sợ hãi.
Trương Mỹ không trả lời anh, cô quay đầu nhìn ra phía sau thì không thấy ai nữa.
" Bình tĩnh nào, nhìn tôi này.
Em sao vậy? "
Anh nhìn vào đôi mắt xám tro đó của cô, hỏi lại một lần nữa.
" Tôi nghĩ tôi làm nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi.
"
Trương Mỹ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi trả lời Ảnh Quân.
" Ảo giác? Em đã nhìn thấy cái gì? "
" Ma? Chắc vậy.
Vì khi tôi tắt đèn thì thấy, bật lên thì không thấy nữa.
Vừa nãy khi đi thì lại thấy nữa, vừa xuống tầng cũng thấy.
"
" Vậy ra khi nãy em chạy là vì con ma đó à? "
" Vâng.
"
" Quên cái con ma đó đi.
Điều đáng nói ở đây là ai bắt em tăng ca thế? "
" Do tôi tự tăng ca.
"
" Đã hơn mười một giờ rồi đấy, lỡ như em không gặp tôi thì em định đi về một mình à? "
" Vâng.
Đó là chuyện đương nhiên, tôi tự bắt xe về là được mà.
"
" Nhưng nếu như gặp trúng những tên không đoàng hoàng thì sao? Em phải tự suy nghĩ cho bản thân mình chứ.
"
Ảnh Quân cau mày nhìn cô.
Giọng nói thể hiện rõ sự tức giận cũng như lo lắng cho Trương Mỹ.
" Xin lỗi… "
" Sao phải xin lỗi tôi? "
" Vì trông anh có vẻ tức giận.
"
" Em nên xin lỗi bản thân mình vì không biết suy nghĩ cho mình.
"
" Dạ… "
" Em xong việc rồi đúng không? "
" Chưa xong thì tôi cũng không dám quay lại.
"
" Tôi đưa em về.
"
" Anh không ở lại làm việc tiếp à? "
" Không.
"
[.
.
.]
Sau khi đưa Trương Mỹ về đến nhà, Ảnh Quân về nhà kiểm tra lại camera để xem thử là "con ma" nào đã khiến cô sợ đến vậy.
[.
.
.]
Sáng hôm sau, mọi chuyện cũng giống như bao ngày.
Nhưng việc cô xuống từ xe của Ảnh Quân thì vẫn còn nhiều người bàn tán.
" Tch, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
"
Một người nhân viên nữ giở giọng đanh đá, cố tình nói lớn để Trương Mỹ có thể nghe thấy.
" Phải đó, hẳn là dùng bùa mê thuốc lú gì để quyến rũ chủ tịch chứ gì.
"
Một người khác đứng bên cạnh cô ta tiếp thêm lời.
" Còn không phải dùng cơ thể đó để quyến rũ à.
"
Thêm một cô gái khác, liếc nhìn Trương Mỹ rồi nói.
Cô nghe thấy, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó.
Thay vì đôi co với người khác, Trương Mỹ chỉ muốn im lặng và làm lơ việc này thôi.
Cô không muốn bản thân mình rước thêm phiền phức.
" Cô ta nói như thế mà em không tức gì à? "
Thanh Hoa khó chịu nói.
" Không sao đâu chị, mặc kệ bọn họ đi.
"
Trương Mỹ chỉ nở một nụ nhẹ.
" Em hiền quá đó.
"
" … "
" Nhưng tiếc quá, chị thì không hiền như em.
"
Thanh Hoa vừa nói xong thì vội đứng lên, đi nhanh về phía chỗ của cô ta, làm Trương Mỹ cản cô lại không kịp.
" Giờ này mà còn buông chuyện nữa à? Đây là công ty, không phải cái chợ để các cô có thể nói chuyện phiếm như vậy.
"
Cô cau mày nhìn ba người họ.
" Ô kìa, chị Thanh Hoa.
Chị cậy trên hiếp yếu à? "
" Tuy tôi là cấp trên của cô nhưng tôi chưa bao giờ lợi dụng quyền hành của mình.
Còn thái độ của cô bây giờ đối với tôi được xem là vô lễ đấy.
“
“ Tch, đúng là phiền phức.
“
“ Ối chà, hôm nay có vẻ nhộn nhịp nhỉ? “
Tử Văn từ đâu bước đến nói.
“ Cô bảo vợ tôi phiền phức à? “
Anh đến gần Thanh Hoa, cằm đặt lên đầu cô.
“ Ư...k-không.
“
“ Sao thế? Vừa nãy chính tai tôi đã nghe thấy mà.
Tôi không cần biết các cô làm gì để cho Thanh Hoa tức giận như thế, nhưng chỉ cần tôi nghe những câu tương tự như thế thì ba người các cô tự giác xuống phòng kế toán nhận lương tháng này rồi đi về đi.
“
Đây là lần đầu tiên Trương Mỹ thấy Tử Văn có vẻ tức giận như thế.
Từ trước đến nay cô chỉ toàn thấy anh bị Thanh Hoa “ăn hiếp”, đôi lúc còn làm nũng với vợ mình nữa cơ.
Giờ nhìn thấy mặt này của Tử Văn thì đối với Trương Mỹ có chút mới mẻ.
“ X-xin lỗi.
“
Cô ta miễn cưỡng nói rồi cũng rời đi.
“ Anh đến đây làm gì? “
Thanh Hoa quay sang hỏi.
“ Anh đến xem tình hình làm việc ở đây, sẵn tiện thăm em luôn.
Vì nhớ em quá đó.
“
Anh