Trương Mỹ nghe xong thì trong lòng vui mừng phấn khởi.
" Trương Mỹ, em có định tham gia không? "
Thanh Hoa quay sang hỏi cô.
" Dạ có.
Đây là cơ hội để em có thể được nhận làm nhân viên chính thức mà.
"
Và cũng để gây ấn tượng tốt với Ảnh Quân nữa, cô nghĩ thầm.
" Vậy chị có định tham gia không? "
" Ừm...chắc là có đấy.
"
" Vậy thì chúng ta là đối thủ của nhau rồi.
"
Trương Mỹ cười nói.
" Ha ha, vậy thì hãy cố gắng thắng chị đi nhé, cho dù là hậu bối thì chị cũng không nương tay đâu.
"
" Em nhất định sẽ thắng chị.
“
“ Vậy ngày mai chúng ta cùng đăng ký nhé.
"
“ Vâng.
“
[.
.
.]
Tối đó, về đến nhà, sau khi tắm rửa và ăn tối, Trương Mỹ ngay lập tức lấy giấy, bút và màu vẽ để suy nghĩ bản vẽ.
Sau một lúc ngó đông ngó tây để tìm kiếm ý tưởng thì cô cũng nghĩ ra.
Đó là một chiếc đầm dạ hội trễ vai và xẻ tà.
Bộ đầm đó có màu trắng và màu xanh dương.
Phần trên được đính rất nhiều bông hoa, bướm và dần dần thưa bớt khi xuống đến ngang hông.
Phần chân váy có hai lớp vải, lớp bên trong có màu trắng, lớp vải bên ngoài sẽ là vải voan màu xanh dương.
Xung quanh eo sẽ có thêm một lớp vải dài để làm tà áo, trên đó cũng được đính hoa và bướm.
Để khi di chuyển, tà áo sẽ bay phất phơ, khi nhìn sẽ giống như những chú bướm đang bay dập dờn.
" Xong bản thiết kế rồi.
Ngày mai sẽ mua thêm vải.
"
" Xem ra ngày mai sẽ bận rộn lắm đây.
"
Trương Mỹ vươn vai một cái rồi nói tiếp.
[.
.
.]
Sáng hôm sau, Thanh Hoa và Trương Mỹ cùng đăng ký.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Ảnh Quân nhắn tin vào máy Trương Mỹ.
* Em có tham gia không? *
* Dạ có.
*
* Cố gắng làm cho tốt.
Hy vọng em sẽ thắng.
*
* Vâng.
*
" Em nhắn tin với ai mà tủm tỉm cười thế? Ảnh Quân à? "
Thanh Hoa thấy Trương Mỹ nhìn vào điện thoại rồi mỉm cười thì trêu cô.
" Vâng, à không, không phải.
"
Cô ngượng nói.
" Em nghĩ chị tin không? "
" Em nói thật mà.
Do khi nãy em nói lộn thôi.
"
Trương Mỹ đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
" Nếu em đã muốn giấu thì chị sẽ xem như không biết, cho dù chị đã biết người đó là ai rồi.
"
Thanh Hoa nhún vai.
" ...!"
" À phải rồi, em đã có ý tưởng gì cho bản thiết kế của mình chưa? "
" Dạ rồi, hôm nay sau khi tan làm em sẽ mua thêm vải.
"
" Oh, vậy chúng ta đi cùng nhé.
"
" Vâng.
"
" Em có muốn xem bản vẽ của chị không? "
" Hả?! Dạ thôi được rồi, như vậy không hay đâu.
"
" Không sao, chỉ là bản phác thảo tạm thời thôi.
"
" Chị không sợ em ăn cắp ý tưởng à? "
" Chị tin em không làm vậy đâu, em cứ xem đi.
"
Cô nói rồi đưa cho Trương Mỹ một tờ giấy.
Tuy chỉ là bản thảo tạm thời, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lộng lẫy của bộ đầm qua tờ giấy đó.
Đúng là tiền bối có khác.
Cô tưởng tượng xem khi nó đã được may thành một bộ đầm thì sẽ đẹp biết bao.
" Nó đẹp quá! Sau khi được may xong nó sẽ đẹp lắm đấy.
"
" Ha ha, cảm ơn em.
Nó vẫn chưa xong đâu.
"
[.
.
.]
Đến tối, trong lúc đi mua vải cùng với Thanh Hoa thì Trương Mỹ vô tình gặp Cửu Mạnh cũng ở gần đó.
" Gì thế này? Sao lại gặp ở đây? "
Cô thì thầm nói.
" Em sao thế? "
" Một người quen mà em không muốn gặp lại xuất hiện ở đây.
"
" Ai thế? "
" Người đang cầm điếu thuốc ở đằng kia.
"
" Nhìn quen thế? "
Thanh Hoa chăm chú nhìn một lúc thì cảm thấy có chút quen mắt.
" Thôi, không nói nhiều nữa.
Chúng ta mua nhanh rồi về đi chị.
"
" À ừm.
"
Trương Mỹ vội mua những vật liệu mà mình cần, đến lúc chuẩn bị tính tiền thì có ai đó vỗ vào vai cô.
Trương Mỹ giật mình quay lại thì thấy người đó.
" Cửu Mạnh? "
Cô cau mày nhìn anh nói.
" Em mua vải để may đồ à? "
" Chẳng lẽ mua về để ăn.
"
Trương Mỹ tỏ vẻ khó chịu nói.
" ...Anh trả tiền giúp em.
"
" Không cần.
"
" Để anh trả tiền được không? "
" Tôi không cần số tiền mà anh bố thí.
"
" Anh không có.
Làm ơn em đấy, xin em cho anh thêm một cơ hội để theo đuổi em có được không? "
" Không.
"
Trương Mỹ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm đến Cửu Mạnh, cả lời nói cũng trả lời cho có.
" ...Cho dù em có đồng ý hay không thì anh vẫn sẽ kiên quyết theo đuổi em.
"
Anh nói rồi rời đi, vì anh cũng không muốn làm phiền Trương Mỹ nữa.
“ Sao em trông khó chịu vậy? Mua không đúng ý em hay là không có đồ em cần? “
Thanh Hoa vừa mới đi mua thêm phụ kiện, quay trở lại