Khi thấy Trương Mỹ ngất như thế thì ai nấy đều lo lắng.
Ảnh Quân thì vội gọi một chiếc xe cấp cứu.
Một lúc sau thì xe cứu thương cũng đến.
Ở trên xe có Thanh Hoa, Minh Triết, Tử Văn, và cuối cùng là Ảnh Quân.
Trên đường đi, anh nắm chặt lấy tay cô, mặt thì cứ cúi gằm xuống, sự khó chịu thể hiện rõ trên mặt.
Minh Triết thấy thế thì cũng chẳng lạ lẫm gì nữa, còn Thanh Hoa và Tử Văn thì đây là lần đầu tiên thấy Ảnh Quân nắm tay Trương Mỹ thì bất ngờ nhìn.
Vào đến phòng nằm, bác sĩ khám một lượt tổng quát sức khỏe của Trương Mỹ.
“ Cô ấy bị ngộ độc thực phẩm, nhưng may là không có gì nặng.
Đây chỉ là những triệu chứng thường hay gặp khi ngộ độc thực phẩm thôi.
“
Giọng bác sĩ ôn tồn nói.
“ Cô ấy ăn gì mà bị như thế? “
Ảnh Quân vội hỏi.
“ Việc này tôi vẫn chưa biết.
Đợi đến khi cô ấy tình lại thì tôi sẽ hỏi cô ấy rõ ràng hơn.
“
“ Vâng.
“
“ Để tôi đi mua chút trái cây cho em ấy.
“
Thanh Hoa nói.
“ Ừm, mọi việc có vẻ như tạm ổn rồi.
Mọi người cứ việc về rồi làm việc của mình đi.
“
Ảnh Quân nói.
“ Vậy còn cậu thì sao? “
Minh Triết hỏi.
“ Tôi ở lại đây.
“
Minh Triết nghe anh nói thế thì cũng chỉ cười nhẹ và không hỏi nữa.
Vì anh thừa biết lý do rồi.
“ Được rồi, có vẻ như Trương Mỹ sẽ sớm khỏi bệnh thôi.
“
“ Thanh Hoa, sau khi mua xong trái cây thì cô có thể về rồi.
Đừng lo lắng quá cho Trương Mỹ.
“
“ Vâng.
“
[.
.
.]
Sau khi mua trái cây cho Trương Mỹ, Tử Văn cũng đưa Thanh Hoa về, Minh Triết thì ở lại một chút rồi cũng về.
Còn mỗi Ảnh Quân là ở lại.
Anh chỉ ngồi đó nhìn cô suốt, mãi cho đến lúc cô tỉnh dậy.
Trương Mỹ mở hé mắt ra, chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng.
Mùi thuốc khử trùng nhanh chóng xộc vào mũi cô, cùng với cái trần nhà màu trắng tinh.
“ Ảnh Quân? “
Vừa quay sang trái nhìn là cô đã thấy anh ngồi đó, chằm chằm nhìn cô.
“ Em thấy trong người như thế nào rồi? “
“ Ừm...chắc là ổn rồi.
“
“ Nhưng mà tại sao tôi lại vào đây? “
“ Em tự nhiên ngất, nên tôi đưa em vào đây.
Bác sĩ nói em bị ngộ độc thực phẩm.
“
Anh trầm giọng nói.
“ Ngộ độc thực phẩm?! Tôi nhớ là đâu có ăn gì bậy bạ đâu.
“
“ Có khá nhiều lý do dẫn đến ngộ độc thực phẩm, khi em kết hợp những món thức ăn mà không đúng thì cũng bị ngộ độc thực phẩm đấy.
“
“ Em chờ tôi một chút, tôi gọi bác sĩ đến khám cho em.
“
Ảnh Quân nói rồi đi đến góc phòng, nơi có chiếc điện thoại được đặt sẵn ở đó để khi có việc gì thì cũng có thể nhanh chóng gọi cho bác sĩ.
" Bác sĩ, đến phòng tôi khám cho cô ấy đi.
Cô ấy đã tỉnh rồi.
"
* Được, tôi tới ngay đây.
*
Anh ngắt máy rồi về lại chỗ ngồi.
" Em ăn trái cây không? Tôi gọt cho em.
"
" Vâng, cảm ơn anh.
"
Ảnh Quân gọt một trái táo, cắt thành từng miếng rồi đưa lên miệng ý muốn đút cho Trương Mỹ ăn.
" Tôi tự ăn được mà.
"
Cô ngượng ngùng vội lắc đầu.
" Nhanh, há miệng ra.
"
" Nhưng mà… "
" Mỏi tay.
"
Nghe anh nói thế thì cô cũng chầm chậm mở miệng ra rồi cắn một miếng nhỏ.
" Anh không ăn à? "
" Không, đồ của em thì em ăn đi chứ.
À phải rồi, cái này là Thanh Hoa mua cho em đấy.
"
" Chị Thanh Hoa à? Vậy giờ chị ấy đâu rồi? "
" Cô ấy về lâu rồi.
Có vẻ như Thanh Hoa khá lo cho em đấy.
"
" Há miệng.
"
Anh nói rồi đút tiếp cho cô thêm một miếng nữa.
Ảnh Quân nhìn miệng cô nhai mà trông dễ thương không chịu được.
Muốn cắn một cái quá! Nghĩ đến đây thì anh liền ngậm lấy một nửa miếng táo rồi chồm tới gần Trương Mỹ.
“ K-khoan đã, anh định làm cái gì v- “
Cô chưa kịp nói xong thì Ảnh Quân đã đút cho cô miếng táo bằng miệng của mình.
“ Đút cho