Người đàn ông đó từ từ tiến gần rồi hù một cái khiến cho Trương Mỹ một phen thót tim, nhưng hên nơi đó không phải là nơi mà cô đang trốn.
“ Em ở đây có phải không?! Oh, em không có ở đây à.
Vậy phải đi chỗ khác tìm rồi.
“
Trương Mỹ đợi gã đi một khoảng xa rồi thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng tinh thần lúc này vẫn còn thấp thỏm, lo lắng tột độ.
Cô nhắm tịt hai mắt lại, với hi vọng nó sẽ giúp Trương Mỹ bình tĩnh hơn một chút.
“ Tìm thấy em rồi! “
Người đàn ông đó vui mừng nói lớn, khuôn mặt điên loạn, nắm lấy tay Trương Mỹ khi tìm thấy cô.
Cái khuôn mặt đó nó khiến Trương Mỹ sợ hãi tột độ.
Kiểu này thì chắc ông ta không phải người bình thường rồi, chắc là có vấn đề về tâm lí đây.
Cô giật mình, vội đứng dậy chạy đi, nhưng đây là hẻm cụt thì biết chạy đi đâu bây giờ.
Bỗng trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ vô cùng táo bạo.
“ Ô-ông nói ông yêu tôi đúng không không? “
Trương Mỹ lắp bắp nói.
“ Hửm? Phải, em về nhà cùng với tôi nhé? Được không? “
Hắn ta vẫn giữ nguyên trên môi nụ cươi ghê rợn đó.
“ Được, nhưng ông chờ tôi thêm mười phút được không? Chỉ mười phút thôi, rồi tôi sẽ đi theo ông.
“
Cô cố gắng kéo dài thời gian để Ảnh Quân đến kịp thời.
“ Được thôi, nhưng anh sẽ đi theo em.
“
“ K-không được, tôi...tôi đau bụng nên không cần theo đâu.
“
Trương Mỹ bịa đại một lý do nào đó để cho ông ta tin, cô sẽ tìm một chỗ trốn khác rồi nhắn Ảnh Quân sau.
“ Vậy thì về nhà anh mà đi cũng được mà.
“
“ Không được! Tôi sẽ đi cùng anh nhưng làm ơn để tôi ‘giải quyết’ xong chuyện đã.
“
Thấy cô kiên quyết như thế thì người đàn ông đó đành để cô đi.
Từ nãy đến giờ cũng kéo được hơn năm phút rồi, cố một chút nữa thôi.
Trương Mỹ đi được vài phút thì ông ta lại đi tìm, sao mà dai thế không biết.
Cô nhắn tin cho Ảnh Quân biết vị trí của mình.
Vừa nhấn gửi xong thì gã lại tìm thấy Trương Mỹ.
Hắn ta nắm lấy tay cô, đè hai tay lên tường, tay kia bóp mạnh lấy cằm cô.
“ Tại sao em lại trốn chứ? Anh yêu em nhiều lắm mà, như thế chưa đủ chân thành à? “
Trương Mỹ vùng vẫy, cố thoát khỏi ông ta nhưng không được, giơ chân lên định dẫm vào chân nhưng có vẻ như hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên đã né được.
Thua keo này ta bày keo khác.
Cô nhanh chóng đánh mạnh vào hạ bộ gã, người đàn ông đó đau đớn ngồi thụp xuống, hai tay che chắn nơi đó.
Trương Mỹ vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, không để ý đến phía trước nên đâm sầm vào cơ ngực săn chắc của Ảnh Quân.
“ Em gặp chuyện gì mà chạy dữ vậy? “
Anh khẽ cau mày khi nhìn thấy cô thở dốc, vẻ mặt mệt mỏi, người thì lạnh toát.
“ Em… “
Trương Mỹ mừng muốn rớt nước mắt.
Nhưng từ phía sau, người đàn ông đó đã xuất hiện và chạy đến chỗ cô.
Ảnh Quân nhìn thấy, vội kéo Trương Mỹ ra phía sau, che chắn cho cô.
“ Anh là ai? Đuổi theo cô ấy làm gì? “
Anh