Đến chiều, khi gần đến giờ diễn ra cuộc họp, Thanh Hoa gõ gõ vào bàn nhắc nhở cô đã đến giờ rồi.
Trương Mỹ thu xếp đồ rồi đến phòng với tâm trạng hồi hộp, lo lắng.
Bước vào phòng, hai dãy người ngồi dọc hai bên bàn, có Thanh Hoa, Tử Văn và cả Fanya, ở cuối dãy bàn dĩ nhiên là chỗ dành cho nhân vật quan trọng nhất, chủ tịch Maximilian Ảnh Quân.
Đối mặt với anh bây giờ, cô thấy Ảnh Quân toát ra vẻ thật uy quyền, chễm chệ ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Mỹ.
“ Em có thể trình bày rồi.
“
Đợi mọi người đến đông đủ, anh cất giọng trầm trầm nói.
“ Vâng.
“
Cô bắt đầu trình chiếu, lưu loát nói.
“ Vì đã gần đến mùa hè, nên những thiết kế của tôi đa phần hướng theo gam màu nóng.
Tuy nhiên, vẫn sẽ có vài trang phục theo gam màu lạnh để tạo cảm giác tươi mát hơn.
"
Sau ba chục phút trình bày, Trương Mỹ cũng xong.
Nhưng vì thời gian có hạn nên cô chỉ có thể vẽ vỏn vẹn có vài bộ.
Điều này khiến mọi người không khỏi thắc mắc và tỏ vẻ khó chịu, nghĩ rằng cô là một người lười biếng.
" Chỉ có bấy nhiêu đây trang phục thôi à? "
Một người nhân viên nam khó chịu lên tiếng.
“ Việc này…Tôi thật sự… “
Trương Mỹ nghĩ bây giờ có ra sức giải thích thì chắc cũng chẳng ai tin, họ chỉ nghĩ cô biện hộ cho hành động lười biếng của mình thôi.
Cô ngập ngừng, định cúi người chấp nhận việc mình là một người “lười biếng” thì Ảnh Quân lên tiếng.
“ Lý do tôi giao cho em dự án lần này là vì em đã thắng cuộc thi lần trước.
Những bộ trang phục em thiết kế trong cuộc thi cũng sẽ được ra mắt.
Đây là phần thưởng đặc biệt đấy.
“
Trương Mỹ tròn mắt nhìn anh, ra là Ảnh Quân đang giải vây cho cô à.
Nghe được lời nói của anh, mọi người gật gật đầu hiểu vấn đề.
Nếu Ảnh Quân đã mở lời giúp cô thì Trương Mỹ cũng nên phối hợp với anh chút chứ.
“ Tôi thật sự xin lỗi mọi người, tôi đã quên mang những bộ trang phục đó rồi.
Mong mọi người chờ vài phút, tôi sẽ mang lên và trình chiếu cho mọi người hiểu rõ thêm.
“
“ Nhanh lên.
“
Anh nhìn cô nói.
Trương Mỹ vội vàng chạy xuống bàn làm việc của mình.
Cũng hên là những bộ trang phục lần trước cô có vẽ ra giấy, cả trên máy tính và lưu vào USB.
Giờ cái USB đó vẫn còn trong hộc bàn của cô.
Sau khi tìm thấy nó, Trương Mỹ lại chạy xuống phòng họp và trình bày trang phục cho mọi người.
Sau một tiếng rưỡi nói cho mọi người biết thêm về trang phục và trả lời câu hỏi của mọi người thì cuối cùng dự án của Trương Mỹ cũng được mọi người chấp nhận và thông qua.
Kết thúc buổi họp, Thanh Hoa và Tử Văn đến nói chuyện với cô.
Vì Thanh Hoa biết chuyện tất cả bản vẽ của Trương Mỹ đều bị mất hết, cô cũng có kể cho Tử Văn nghe.
" Hên là chủ tịch nói đỡ cho em đấy Trương Mỹ.
"
Thanh Hoa nói.
" Vâng, em cũng thật sơ xuất quá.
"
" Không có ý gì nhưng anh nghĩ không phải đó là vô tình đâu.
"
Tử Văn trầm tư nói.
" Hả? Ý anh là sao? "
Cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh.
" Anh nghe nói là dự án này trước khi giao cho em thì Fanya là người đảm nhận, nhưng sau đó lại đổi sang cho em làm.
Chắc hẳn là do cô ta ghen tỵ với em nên mới giở trò.
"
Nghe