Trương Mỹ tròn mắt nhìn Ảnh Quân khi anh nói cô là "vợ tương lai" của anh.
Phải nói là ba từ đó làm Trương Mỹ sướng râm rang cả người luôn ấy.
Từ lúc hai người mới vừa đồng ý quen nhau thì cô đã nghĩ ngay đến "thiên thần" nhỏ bé của Trương Mỹ và Ảnh Quân trông như thế nào rồi.
Giờ thì lại suy nghĩ đến cả tên .Công nhận trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật.
Ái chà, xem ra con của chúng ta sau này sẽ đẹp lắm đây.
Mình nên đặt tên cho con là gì nhỉ? Con gái thì đặt tên gì? Con trai thì đặt tên gì? Trương Mỹ tủm tỉm cười khi trong đầu hiện lên những hình ảnh vô cùng hạnh phúc.
Ảnh Quân quay sang nhìn, thấy cô cười như thế thì cũng biết lý do.
Anh đặt tay lên đầu Trương Mỹ vỗ vỗ nhẹ, xem cô như em bé vậy.
[...]
Một ngày của Trương Mỹ và Ảnh Quân cứ như thế mà êm đềm trôi qua.
Cho đến lúc trời sập tối, cô thì đã yên giấc từ lúc nào, còn anh thì vẫn còn thức.
Ảnh Quân ngồi tựa lưng ra sau, trước mặt là chiếc máy tính xách tay anh mới vừa nhờ người khác mua để tiện trong việc giải quyết công việc.
Đang làm thì điện thoại Ảnh Quân reo, anh nhanh chóng bắt máy lên nghe vì sợ tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trương Mỹ.
Anh kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím như múa.
"Alo? "
Vừa dứt lời, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên khiến Ảnh Quân giật mình.
" Cái thằng con trời đánh này! Con dám tự tiện hủy hôn ước với người ta mà không hỏi ý kiến ba mẹ gì cả.
Đã vậy còn có quen một đứa con gái lẳng lơ nào đó trong khi bản thân mình đã có vị hôn thê rồi! Con có còn xem ba mẹ trong mắt con không vậy hả Quân?! "
Nghe thấy giọng nói đầy quyền lực ấy, anh mới hoàn hồn, nhìn lại dòng tên hiện trên màn hình "Người sinh ra thằng con trời đánh".
Nói một cách ngắn gọn thì người đó là mẹ Ảnh Quân đấy, Hoa Di Mai.
Nghe mẹ mình mắng cho một trận như thế thì anh vẫn dửng dưng, như đã quá quen với việc này.
Nhưng đó chỉ là lúc trước khi Di Mai đề cập đến Trương Mỹ.
Bà dùng hai từ "lẳng lơ" để nói về cô như vậy, Ảnh Quân ngay lập tức đã khiến anh khó chịu.
Ảnh Quân dùng chất giọng điềm đạm, nghiêm túc để nói chuyện với Di Mai.
" Mẹ à, con đã đơn phương hủy hôn ước từ lâu rồi và mẹ có thể mắng con như thế nào cũng được vì mẹ là mẹ của con.
Nhưng còn cô ấy thì mẹ đừng nói ra những lời đánh giá như thể mẹ hiểu rõ cô ấy như thế, trong khi mẹ còn không biết mặt người yêu con là ai.
"
Anh im lặng một chút rồi nói tiếp, không để cho Di Mai có cơ hội xen vào.
" Và còn nữa, mẹ hiện tại vẫn chưa có bất cứ một mối quan hệ nào với cô ấy cả, mặc dù là trong tương lai mẹ sẽ là mẹ chồng của cô ấy nhưng vẫn không được nói người con yêu