Trương Mỹ gật gật đầu, cô có vẻ đã hiểu được chút đỉnh sau khi nghe Ảnh Quân kể về Fanya.
Trước khi biết cô ấy mắc bệnh Adele thì Trương Mỹ chẳng muốn quan tâm gì đến đời tư cá nhân của Fanya cả, nhưng sau khi biết vụ này thì trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác tò mò hiếm hoi.
“ Anh có thể kể thêm về cô ấy cho em nghe được không? “
Trương Mỹ nằm bên cạnh Ảnh Quân hỏi.
“ Em muốn biết? “
“ Vâng, em có chút tò mò sau khi nghe về căn bệnh của cô ấy.
“
"...Theo như anh biết thì năm Fanya mười hai tuổi thì mẹ ruột mất.
Một năm sau thì ba Fanya cưới người khác về, với hy vọng là cô ấy sẽ không thiếu vắng tình thương của mẹ.
Mẹ kế của Fanya thì vẫn yêu thương cô ấy, nhưng Fanya đã sớm tạo một vỏ bọc với người mẹ ấy rồi.
“ - Ảnh Quân im lặng một lúc như đang ngẫm nhớ lại điều gì đó rồi nói tiếp - “ Lên đại học thì học cùng trường với anh, nên nảy sinh tình cảm, lén lút theo dõi anh khi có thể.
Nhưng dĩ nhiên ban đầu thì anh không biết, cho đến lúc Minh Triết xém xíu nữa là mất mạng vì bị chậu cây rơi từ trên cao xuống.
Người làm việc đó là Fanya, cô ta ghen ghét với Minh Triết vì cậu ta là người tiếp xúc rất gần gũi với anh.
“
“ Vậy… cô ta sẽ hại bất cứ ai dù là nam hay nữ khi tiếp xúc thân mật với anh à? “
“ Ừm.
Không dừng lại ở đó, Fanya còn âm thầm theo dõi anh mọi lúc, đỉnh điểm là lúc anh bị đuổi cổ ra khỏi nhà.
Anh đi đâu, làm gì, cô ta đều biết, thậm chí còn tự tiện bẻ khóa nhà anh khi anh đi làm hoặc đi học.
Lấy trộm mấy thứ như cà vạt này, áo thun, hay thậm chí là đồ trong,...!Tóm lại là đáng sợ lắm, không nói nữa.
Giờ nói lại anh nổi cả da gà.
“
Ảnh Quân cau mày, khẽ rùng mình khi nhớ lại khoảng thời gian như địa ngục kia.
Trương Mỹ thấy anh như thế thì cũng không hỏi nữa, dù sao thì sau khi nghe được nhiêu đó chuyện xảy ra thì cô cũng hiểu nốt phần còn lại rồi.
“ Thôi, anh đi tắm đi.
Em xuống dưới xem thử có gì phụ giúp bác gái luôn.
“
“ Ừm.
Tắm xong anh xuống.
“
Nói rồi Trương Mỹ đi xuống dưới, nhưng ở đây quá rộng.
Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình để tìm đường xuống phòng khách.
Hết quẹo trái rồi lại rẽ phải, sau đó thì đi thẳng, càng đi thì Trương Mỹ lại càng thấy sai.
Thôi xong luôn, cô bị lạc đường rồi!
Chỗ này là chỗ nào vậy nè? Sao không thấy ai dọn dẹp gần đây hết vậy, mình biết hỏi ai bây giờ? Trương Mỹ lo lắng thầm nghĩ.
Cô bắt đầu hơi hoảng loạn, nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy ai cả, chỉ có mỗi mình cô đứng ở đó.
“ Phù, bình tĩnh.
Trước sau gì cũng có người đến dọn dẹp mà, mình đi một chút nữa là thấy thôi.
“
Trương Mỹ hít một hơi thật sâu để tâm trạng ổn định, tự trấn an bản thân, rồi tiếp tục tìm đường.
[...]
Di Mai đang ngồi bên cạnh Lorayne xem ti vi, thì thấy Ảnh Quân từ trên đi xuống.
Bà lại nhìn ra phía sau lưng anh xem thử có Trương Mỹ không, nhưng chẳng thấy ai cả.
“ Trương Mỹ đâu rồi con? Con bé không xuống cùng con à? “
Di Mai tò mò hỏi.
“ Ủa? Con tưởng cô ấy xuống rồi? Cô ấy xuống trước con mà.
“
Nghe bà hỏi như thế thì Ảnh Quân mới ngẩn người ra một lúc,