Di Mai nhìn Trương Mỹ hồi lâu, vẫn không biết nên hỏi như thế nào.
Cô dường như nhận thấy được sự tò mò của bà qua ánh mắt, nên cô đã giải đáp luôn.
" Nếu như con nhớ không nhầm thì… vào ngày hôm đó, con xém chút nữa là bị tên trộm cưỡng hiếp rồi.
Anh ấy về nhà thấy cảnh đó thì muốn ly hôn, con thì phản đối… Mọi chuyện sau đó nữa thì chắc bác cũng hiểu rồi nhỉ? "
Giọng Trương Mỹ nhẹ nhàng, kể lại mọi thứ với tâm trạng rất thoải mái so với lần cuối cô kể chuyện này cho Ảnh Quân nghe.
Dường như chuyện này không còn là nỗi ám ảnh trong tâm trí đối với cô nữa rồi.
" Ừm, bác hiểu… Không ngờ con lại trải qua những chuyện cay đắng, nghiệt ngã như thế.
" - Di Mai im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi tiếp - “ Vậy… nếu con không nghe được thì con giao tiếp với mọi người bằng cách nào? “
“ Con thể đọc khẩu hình miệng ạ
Mọi chuyện chỉ xảy ra cách đây một năm, mà trông con bé lúc nào cũng cười nói vui vẻ.
Hẳn là phải nghị lực lắm đây, Di Mai ngẫm nghĩ.
[...]
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Mùi hương ngào ngạt từ đủ loại món ăn đã khiến Lorayne và Ảnh Quân tự mò xuống bếp.
" Thơm quá! Mẹ và Trương Mỹ nấu món gì thế? "
Anh hít một hơi thật sâu, thật dài, hào hứng hỏi.
" Mẹ chỉ phụ thôi, Trương Mỹ làm hết đấy.
"
Trên bàn có đủ món ngon, trang trí vô cùng đẹp mắt, canh, rau, cá, thịt,...!gì cũng có, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Khi đã tập trung đông đủ, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
" Dạ con mời hai bác ăn cơm ạ.
"
Trương Mỹ cười nhẹ nói rồi gắp cho Lorayne và Di Mai một ít thịt và rau trước tiên.
" Hy vọng những món con làm sẽ hợp với khẩu vị của hai bác.
"
" Ừm, cảm ơn con.
"
Lorayne và Di Mai gật đầu, đồng thanh nói.
Bà cắn một miếng thịt rồi đưa mắt nhìn ông, như đang muốn ngấm ngầm truyền đạt với ông điều gì đó.
Kỹ năng nấu ăn của con bé tốt lắm.
Em quan sát từ đầu đến cuối nên thấy mọi thứ làm đều rất thuần thục, cứ như đầu bếp năm sao ấy, Di Mai nhìn Lorayne thầm nghĩ.
Vậy thì quá tốt đi chứ! Chỉ mong Ảnh Quân biết điều mà giữ con bé cho tốt, ông cũng chăm chăm nhìn vợ mình mà truyền đạt ý của mình.
Sau khi đã “truyền sóng não” cho nhau xong, Lorayne mới bắt đầu ăn thử một miếng thịt.
Điều đầu tiên ông cảm nhận được là hương vị đậm đà, chua, cay, mặn, ngọt của miếng thịt nơi đầu lưỡi, mọi thứ đều hòa quyện với nhau một cách rất hài hòa, khiến ông rất bất ngờ mà tròn mắt ngước lên nhìn Trương Mỹ ngay từ miếng cắn đầu tiên.
Di Mai cũng có cảm xúc chẳng khác gì Lorayne.
Thấy ba mẹ mình như thế, Ảnh Quân khẽ cười, như một nụ cười của kẻ chiến thắng.
“ Ba mẹ thấy sao? Ngon lắm đúng không? Phải gọi là quá xuất sắc luôn ấy chứ! “
Anh đắc ý nói.
Trương Mỹ nghe thế thì khẽ cau mày quay