Trong nhà hàng Pháp yên tĩnh, Âu Dương Điệp nâng ly rượu đỏ lên: “Jack, cảm ơn món quà của anh, tôi kính anh một ly.”
“Tiểu Điệp, em quá khách sáo rồi, cạn ly.” Jack nói, nhấp một ngụm rượu, nhìn cô do dự một chút rồi lấy từ trong người một chiếc thẻ tín dụng đặt trước mặt cô.
“Jack, anh làm gì vậy?” Âu Dương Điệp ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ tín dụng trước mặt, không rõ anh có ý gì.
“Tiểu Điệp, tôi đoán em nhất định đang gặp khó khăn phải cần đến tiền.
Em không muốn nói tôi cũng không hỏi, nhưng em đừng quên chúng ta là bạn.
Tôi chỉ muốn giúp đỡ em, đây là một phần tâm ý của tôi.” Jack rất chân thành nói.
Âu Dương Điệp lúc này mới hiểu ra, đôi mắt hàm chứa ý cảm kích, khóe môi nở ra một nụ cười tươi: “Jack, cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi không có gặp khó khăn gì.
Tôi bây giờ đang lẻ loi một mình, cha mẹ tôi đã sang thế giới bên kia rồi.
Chiếc vòng cổ đó là món quà mẹ tôi để lại cho tôi, nhưng tôi đã để mất nó cho nên hôm nay nhìn thấy nó, tôi mới kích động như vậy.”
“Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến vết thương lòng của em.” Jack không nghĩ tới cô lại gặp phải chuyện đau lòng như vậy, trong lòng xúc động liền cầm tay cô nói: “Tiểu Điệp, nếu em không ngại, hãy để tôi chăm sóc em.”
Âu Dương Điệp ngẩn người, chậm rãi rút tay về, cố ý bẻ cong ý tứ của anh: “Jack, tôi không phải trẻ con, tôi có thể tự chăm sóc mình.”
“Tiểu Điệp, tôi rất nghiêm túc.” Jack nhìn cô nói.
“Jack, tôi cũng rất nghiêm túc.” Âu Dương Điệp cũng nhìn anh.
Tâm ý của Jack cô không phải không biết, nhưng người cô yêu là Tư Đồ Thác.
“Được rồi, tôi không miễn cưỡng em, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.” Jack nói, anh sẽ làm cô cảm động.
“Cảm ơn, chúng ta uống rượu đi.” Âu Dương Điệp cầm lấy ly rượu, mặc kệ thế nào cô cũng cảm ơn anh vì món quà hôm nay.
Tư Đồ Thác ngồi trên ghế salon, không yên lòng xem TV nhưng càng xem càng thấy khó chịu trong lòng.
Đầu óc luôn nghĩ tới Âu Dương Điệp, cô ấy đang ở cùng với Jack sao?
“Thác, ăn hoa quả đi.” Lâm Vi bưng dĩa nho cùng táo đến ngồi cạnh anh.
“Lâm Vi, em ăn đi.
Anh đột nhiên nhớ tới còn có một số việc cần phải xử lí, nếu như quá muộn em cứ đi ngủ trước, không cần chờ anh.” Tư Đồ Thác đột nhiên đứng lên nói.
“Thác…” Lâm Vi gọi lại, cô đã nhìn ra cả buổi tối anh ngồi không yên.
“Còn có việc sao? “ Tư Đồ Thác tàn nhẫn bỏ qua đôi mắt u oán của cô.
“Không có việc gì, trở về sớm một chút.” Lâm Vi đột nhiên tươi cười hôn anh, cô nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại.
“Ừ, anh biết.” Tư Đồ Thác gật đầu.
Anh thật sự không muốn làm tổn thương Lâm Vi, nhưng anh cũng không thể buông Âu Dương Điệp ra, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhìn thấy anh không thể chờ được lập tức rời đi, nụ cười của Lâm Vi nhanh chóng biến thành phẫn nộ.
Cô đứng lên đi vào phòng, đem tất cả quần áo ném xuống, ngồi trên giường khóc rống lên.
Sau khi Âu