“Jack tặng cho em sao?” Tư Đồ Thác cười lạnh một tiếng: “Tại sao Jack lại tặng em một món quà đắt tiền như vậy? Sao em có thể yên tâm nhận được? Chẳng lẽ em cùng anh ta có bí mật gì không thể nói cho người khác.”
“Tư Đồ Thác, anh có bệnh sao? Anh cho rằng ai cũng xấu xa như anh sao?” Âu Dương Điệp tức giận liếc anh một cái, cẩn thận lấy lại chiếc vòng cổ.
“Tôi có bệnh, tôi xấu xa? Tôi hỏi cô, sao cô có thể vui vẻ nhận quà của người ta?Có phải cô đã cùng hắn trao đổi thứ gì quý giá không?” Tư Đồ Thác kéo tay cô, sắc mặt vô cùng phẫn nộ.
“Anh muốn tôi nói cái gì? Tôi có gì ngoài hai bàn tay trắng cùng thân thể này, chẳng lẽ anh muốn tôi nói tôi dùng thân thể để đổi lấy anh mới hài lòng sao?” Âu Dương Điệp cũng bị anh chọc giận phẫn nộ nhìn anh.
“Âu Dương Điệp, cô thật đê tiện” Tư Đồ Thác cực kỳ phẫn nộ.
Cô dám cả gan thừa nhận, anh dùng sức vung tay ném cô sang một bên.
“A…” Âu Dương Điệp mất thăng bằng ngã xuống, đầu đập vào góc bàn của ghế sofa, đau đớn thét lên.
Máu tươi nhanh chóng phun ra, cô cuống quýt lấy tay chặn lại, máu theo các khe hở của ngón tay chảy xuống mặt, nhỏ từng giọt trên khăn tắm trước ngực, trên cả sàn nhà…..
“Tiểu Điệp, em sao vậy?” Nhìn thấy máu cô tuôn ra, Tư Đồ Thác nhanh chóng ôm lấy cô chạy ra khỏi cửa.
Âu Dương Điệp cũng rất sợ hãi, máu không ngừng tuôn ra làm cô không thể mở mắt ra được.
Bàn tay che trên vết thương có chút run rẩy, cô cảm thấy chính mình có phải sẽ chết hay không?
“Tiểu Điệp, đừng sợ, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.” Tư Đồ Thác phóng xe thật nhanh, vừa có chút lo lắng vừa an ủi cô, trong lòng có chút hối hận vì đã quá xúc động.
Cô chỉ biết lấy tay chặn lấy vết thương đang chảy máu, tay cô lạnh như băng, cả người không ngừng run rẩy, hoàn toàn không ý thức được gì.
Xe đột nhiên dừng lại một chút, thân thể cô đụng vào phía trước xe.
“Chết tiệt.” Tư Đồ Thác mắng lên một tiếng.
Đến ngã tư gần bệnh viện rồi lại bị kẹt xe, phía trước hình như có tai nạn giao thông, nhất thời sẽ không thể qua được.
Không hề do dự, anh xuống xe cởi Âu phục ra bao lấy thân thể cô rồi ôm cô chạy đến bệnh viện.
“Bác sĩ đâu?” Tư Đồ Thác bế cô, thở hổn hển chạy vào bệnh viện hô to.
Đến phòng phẫu thuật của bệnh viện, y tá nhìn thấy anh ôm một người trên mặt đầy máu thì cũng sợ hãi vội vã đẩy giường di động hướng đến phòng phẫu thuật.
Tư Đồ Thác chờ bên ngoài phòng phẫu thuật thở hổn hển, không ngừng hối hận.
Anh ngồi một chỗ lấy tay ôm đầu, anh thật sự không cố ý làm tổn thương cô.
Cánh cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng được mở, bác sĩ bước ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Anh tiến lên từng bước.
“Ông không cần lo lắng, vết thương không lớn chỉ vì bị đâm rất sâu cho nên mới chảy nhiều máu như vậy.
Để phòng ngừa cô ấy bị choáng nên để cô ấy nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà.” Bác sĩ trả lời.
“Cảm ơn bác sĩ.” Nghe thấy cô không có việc gì Tư Đồ Thác mới hạ giọng xuống, không có việc gì là tốt rồi.
Y tá đã băng bó xong và