“Đúng vậy, tôi coi trọng tiền tài của anh ấy, coi trọng những món quà của anh ấy.
Tôi là người ham hư vinh như vậy, tôi chưa hề có hy vọng xa vời Jack sẽ lấy tôi, nhưng ít nhất anh ấy có thể mua cho tôi chiếc vòng cổ của mẹ tôi, làm tôi rất cảm động, còn anh thì sao? Thác, anh luôn chà đạp lên tình yêu của tôi dành cho anh, lúc đó tôi còn nghĩ nếu như là do anh mua cho tôi thì thật tốt biết bao.
Nữ bán hàng nói với tôi đây là chiếc cuối cùng, lúc đó tôi đã đứng ngắm nhìn nó rất lâu, tôi đã khóc.
Tôi rất muốn có nó, nhưng tôi không có tiền, tôi không thể mua nổi nó.
Lúc tôi lưu luyến trả nó lại cho nữ bán hàng thì Jack xuất hiện, anh ấy đã mua cho tôi.
Anh biết không, tôi không thể từ chối vì chiếc vòng cổ đó đối với tôi có ý nghĩa rất quan trọng.” Âu Dương Điệp nghẹn ngào khóc, nói xong mặt cô đã đầy nước mắt.
Thân thể Tư Đồ Thác cứng ngắc một hồi, anh không ngờ sự việc là như thế, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tại sao không gọi điện cho anh?” Nếu như cô muốn anh nhất định sẽ mua cho cô.
“Bởi vì anh từng nói, anh sẽ không cho tôi một đồng nào, tôi cũng không muốn khiến cho anh hiểu lầm tôi.” Cô sẽ không quên những lời anh từng nói với cô.
Lúc này Tư Đồ Thác mới nhớ tới đích xác mình đã từng nói như vậy.
Nhìn thấy cô ủy khuất khóc lóc, lòng anh hiện lên một tia đau lòng, anh đã hiểu lầm rồi.
Anh đứng dậy đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, đừng khóc nữa.
Anh nói là sẽ không cho em tiền, nhưng không có nói sẽ không tặng quà cho em, nhất là vật quan trọng đối với em như vậy, sau này em muốn gì cứ nói với anh.”
“Sẽ không có sau này đâu, tôi đã quyết rời xa anh rồi, Jack nói anh ấy sẽ chăm sóc tôi cả đời.” Âu Dương Điệp đẩy anh ra, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Tư Đồ Thác mặc dù rất tức giận nhưng biết cô chỉ cố ý nói vậy nên ôm lấy cô nói: “Nếu em đã tỉnh rồi thì chúng ta về nhà.”
“Buông tôi ra, tôi không muốn trở về cùng anh, tôi muốn chia tay.” Âu Dương Điệp giãy dụa, anh nghĩ muốn gì thì được nấy sao?
“Không được làm loạn, nếu không anh kéo khăn tắm của em xuống rồi bế em ra ngoài.” Tư Đồ Thác uy hiếp.
Thân thể Âu Dương Điệp thoáng cái dừng lại một chút.
Cô đã nhìn thấy trong hành lang y tá cùng người bệnh đang che miệng cười trộm, nên thở hổn hển trừng mắt nhìn anh: “Anh, anh thật hèn hạ, dám uy hiếp tôi.”
“Đối với người như em chỉ có thể dùng cách uy hiếp này.” Tư Đồ Thác đắc ý nói rồi bế cô vào xe.
Dọc đường đi Âu Dương Điệp cũng không nói lời nào, chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Về tới nhà, Tư Đồ Thác đặt cô vào trong chăn rồi tự mình cũng ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cô thoáng cái đẩy anh ra bước xuống giường, tùy tiện cầm một bộ quần áo mặc vào.
“Em lại muốn làm gì?” Tư Đồ Thác tức giận túm cô kéo lại vào lòng mình, cô thật là to gan.
“Rời đi, tôi không muốn ở bên anh.
Tôi nói rồi, tôi muốn chia tay với anh là nghiêm túc.” Âu Dương Điệp tựa vào lòng anh, mặt không chút biểu cảm nói.
Cô muốn cho anh biết cô không phải không thể không có anh, nếu anh không quý trọng thì sẽ mất cô.
“Âu Dương Điệp, có phải em không sợ bị đánh không?” Tư Đồ Thác thật sự bị cô chọc giận.
“Không ai như anh, chỉ biết khi dễ tôi, người ta coi tôi như quốc bảo, chỉ có anh coi tôi như cây cỏ.
Anh không yêu tôi, cũng không quý trọng tôi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi phải rời xa anh, tôi muốn thừa dịp tuổi còn trẻ, đi tìm một người đàn ông yêu mình, sống một cuộc sống hạnh phúc.” Âu