Yêu Thêm Lần Nữa

152: Phẫn Nộ


trước sau


Thoải mái trở mình một cái, Âu Dương Điệp chậm rãi mở mắt ra.

Cô theo bản năng tìm kiếm Tư Đồ Thác, nhưng vừa mở mắt ra thì cô ngây người, đây không phải nhà cô, mà cô đang ở trong khách sạn.
“Tiểu Điệp, em tỉnh rồi sao, ngủ có ngon không?” Jack đi vào thấy cô đã mở mắt thì hỏi.
“Jack, sao anh lại ở đây?” Âu Dương Điệp kinh ngạc nhìn anh, đầu của cô có chút mơ hồ, chuyện gì đã xảy ra?
“Đương nhiên phải ở đây rồi, đây là phòng tôi mà.” Jack cười cười nói.
“Phòng của anh?” Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn quanh phòng anh, sao cô lại ở chỗ này? Cô thoáng nhớ ra ngày hôm qua cô cùng anh đi ra ngoài, sau đó đón taxi trở về.

Cô cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ là mình đã xuống taxi về nhà, nhớ đến đó hai tròng mắt cô lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, chẳng lẽ…Cô nhanh chóng xốc chăn lên, nhìn thấy quần áo của mình còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày hôm qua em quá mệt mỏi nên đã ngủ say, cho nên tôi đã bế em lên đây.”Jack giải thích.
“Hả…” Âu Dương Điệp lặng đi một chút rồi quát to một tiếng.


Xong rồi, như vậy chẳng phải cô một đêm không về, vậy Thác chẳng phải sẽ rất tức giận sao? Cô vội vã rời giường không kịp rửa mặt cầm túi xách rời đi: “Jack, tôi đi đây.”
“Tiểu Điệp, có chuyện gì mà gấp như vậy, ăn xong điểm tâm rồi hãy đi.” Jack ở phía sau nói.
“Có chuyện rất gấp, tạm biệt Jack.” Âu Dương Điệp cũng không quay đầu lại, chỉ vội vàng chạy ra ngoài.

Trong lòng cô vô cùng lo lắng, mình một đêm không về anh sẽ tức giận như thế nào, quan hệ của bọn họ vừa mới được cải thiện, giờ thì xong hết rồi.
Xe taxi đứng trước cửa biệt thự, cô đưa cho tài xế một ít tiền mặt nói: “Chờ tôi mười phút, nếu sau mười phút mà tôi không ra, anh cứ đi trước, được không?”
“Được rồi, tiểu thư.” Tài xế gật đầu.
Âu Dương Điệp chạy vào phòng khách không thấy ai, cô vội vã chạy lên lầu hai cũng không thấy ai.

Anh ấy chắc là đã đến công ty rồi, cô vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi chạy vội xuống chiếc taxi đang chờ dưới lầu: “Phiền anh cho tôi đến công ty Cao Tường.”
Xe vừa dừng lại cô đã nhanh chóng chạy vào công ty, nhân viên lễ tân vội vã gọi cô lại:“Âu Dương tiểu thư xin dừng bước.”
“Có việc gì sao?” Lúc này Âu Dương Điệp mới dừng bước, thở hổn hển hỏi cô.
“Âu Dương tiểu thư, chủ tịch nói cô đến công ty thì vào phòng làm việc của ngài ấy.” Nhân viên lễ tân nói.
“Ừ, cảm ơn cô, tôi biết rồi.” Âu Dương Điệp gật đầu, cô vốn cũng định lên đó.
“Âu Dương tiểu thư.” Nhân viên lễ tân giữ cô lại, không kịp hỏi thăm vết thương trên đầu cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Chủ tịch hình như rất không vui, cô hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn cô, tôi sẽ cẩn thận.” Âu Dương Điệp chân thành nói lời cảm ơn, cô đối với cô gái trẻ này tràn đầy hảo cảm.
Đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô đi tới cửa phòng làm việc của anh, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Mau vào đây!” Bên trong truyền đến một tiếng rống giận dữ.
Xong rồi, anh đang rất giận dữ.

Âu Dương Điệp kiên trì đến cùng, đi vào thì nhìn thấy anh đang ngồi một chỗ, sắc mặt xanh mét, đôi mắt lạnh băng nhìn trừng trừng cô.


“Thác, hãy để em giải thích.”
“Giải thích đi, tôi đang

nghe đây.” Tư Đồ Thác cố nén tức giận, anh muốn nghe lời giải thích của cô.
“Đừng tức giận, để em từ từ nói.” Âu Dương Điệp đi đến bên cạnh anh, định dựa vào lòng anh.
“Tránh xa một chút.” Tư Đồ Thác lại đẩy cô ra, một đêm tức giận, đến giờ anh vẫn chưa vơi đi chút nào.
“Được rồi, được rồi.” Âu Dương Điệp tựa như một người vợ đáng thương bị khinh bỉ, cô đứng dậy nói: “Tối hôm qua em đưa Jack trở về khách sạn, lúc đó bởi vì quá mệt mỏi nên đã ngủ say trên xe taxi.

Jack thấy vậy đã bế em lên phòng nghỉ ngơi, làm sao mà biết được em lại ngủ cả một đêm không tỉnh dậy được.” Cô len lén nhìn sắc mặt anh, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Nói xong rồi chứ?” Gân xanh trên mặt Tư Đồ Thác cũng nổi lên, nhìn cô chằm chằm.

Anh thật sự phẫn nộ cả một đêm, nhưng lời giải thích của cô chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi.
“Giải thích xong hết rồi, em thề đó đều là sự thật.” Âu Dương Điệp giơ tay lên thề.
“Thật sao?” Tư Đồ Thác hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đều là lửa giận: “Vậy thì tối hôm qua em ngủ chỗ nào, Jack ngủ ở chỗ nào?”
Đáng chết, cô đừng nói là bọn họ đã ngủ trong một phòng, trên cùng một cái giường.
“Cái đó….cái đó…” Âu Dương Điệp nói: “Em ngủ trong phòng, anh ấy ngủ ngoài ghế salon.” Cô không thể nói dối, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể biết rồi.

Mặc dù cô không biết Jack ngủ ở đâu, nhưng Jack ở phòng tổng thống nên nói vậy cũng rất hợp lý.

“Thật sao?” Ngực Tư Đồ Thác phập phồng, hiển nhiên là không tin.
“Là thật, Thác, nếu anh không tin thì anh có thể đi hỏi Jack, em tuyệt đối không nói dối.” Âu Dương Điệp vội vã phụ họa, cô liều chết bước đến lấy tay ôm cổ anh, một lần nữa làm nũng giải thích.
“Em biết mình sai rồi, đừng giận có được không? Em cùng Jack thật sự không có gì mà.”
“Buông ra.” Tư Đồ Thác không lấy tay đẩy cô ra nhưng lại ra lệnh.
“Thác, em phải giải thích thế nào anh mới tin em đây?” Âu Dương Điệp buông anh ra, nhìn anh nói.

Cô cũng chỉ một đêm không về, cũng không có xảy ra chuyện gì.
“Em nghĩ em giải thích thì tôi sẽ tin em sao? Em cùng Jack cô nam quả nữ ở chung một phòng, em cho là tôi sẽ nghĩ thế nào?” Rốt cuộc Tư Đồ Thác không nhịn được, nhìn cô hét lớn, nếu không có vết thương trên đầu cô nhắc nhở thì anh đã sớm cho cô một cái tát.
“Tư Đồ Thác, đủ rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng thì nhất định phải xảy ra chuyện gì sao? Tôi đã nhận lỗi rồi, cũng đã giải thích rồi, anh có tin hay không là tùy anh.” Âu Dương Điệp cũng quát lớn rồi xoay người rời đi.

Cô đã ăn nói khép nép, đã xin lỗi rồi mà anh còn không chịu buông tha, nên để cả hai tỉnh táo một chút có lẽ sẽ tốt hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện