Thoải mái trở mình một cái, Âu Dương Điệp chậm rãi mở mắt ra.
Cô theo bản năng tìm kiếm Tư Đồ Thác, nhưng vừa mở mắt ra thì cô ngây người, đây không phải nhà cô, mà cô đang ở trong khách sạn.
“Tiểu Điệp, em tỉnh rồi sao, ngủ có ngon không?” Jack đi vào thấy cô đã mở mắt thì hỏi.
“Jack, sao anh lại ở đây?” Âu Dương Điệp kinh ngạc nhìn anh, đầu của cô có chút mơ hồ, chuyện gì đã xảy ra?
“Đương nhiên phải ở đây rồi, đây là phòng tôi mà.” Jack cười cười nói.
“Phòng của anh?” Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn quanh phòng anh, sao cô lại ở chỗ này? Cô thoáng nhớ ra ngày hôm qua cô cùng anh đi ra ngoài, sau đó đón taxi trở về.
Cô cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ là mình đã xuống taxi về nhà, nhớ đến đó hai tròng mắt cô lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, chẳng lẽ…Cô nhanh chóng xốc chăn lên, nhìn thấy quần áo của mình còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày hôm qua em quá mệt mỏi nên đã ngủ say, cho nên tôi đã bế em lên đây.”Jack giải thích.
“Hả…” Âu Dương Điệp lặng đi một chút rồi quát to một tiếng.
Xong rồi, như vậy chẳng phải cô một đêm không về, vậy Thác chẳng phải sẽ rất tức giận sao? Cô vội vã rời giường không kịp rửa mặt cầm túi xách rời đi: “Jack, tôi đi đây.”
“Tiểu Điệp, có chuyện gì mà gấp như vậy, ăn xong điểm tâm rồi hãy đi.” Jack ở phía sau nói.
“Có chuyện rất gấp, tạm biệt Jack.” Âu Dương Điệp cũng không quay đầu lại, chỉ vội vàng chạy ra ngoài.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, mình một đêm không về anh sẽ tức giận như thế nào, quan hệ của bọn họ vừa mới được cải thiện, giờ thì xong hết rồi.
Xe taxi đứng trước cửa biệt thự, cô đưa cho tài xế một ít tiền mặt nói: “Chờ tôi mười phút, nếu sau mười phút mà tôi không ra, anh cứ đi trước, được không?”
“Được rồi, tiểu thư.” Tài xế gật đầu.
Âu Dương Điệp chạy vào phòng khách không thấy ai, cô vội vã chạy lên lầu hai cũng không thấy ai.
Anh ấy chắc là đã đến công ty rồi, cô vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi chạy vội xuống chiếc taxi đang chờ dưới lầu: “Phiền anh cho tôi đến công ty Cao Tường.”
Xe vừa dừng lại cô đã nhanh chóng chạy vào công ty, nhân viên lễ tân vội vã gọi cô lại:“Âu Dương tiểu thư xin dừng bước.”
“Có việc gì sao?” Lúc này Âu Dương Điệp mới dừng bước, thở hổn hển hỏi cô.
“Âu Dương tiểu thư, chủ tịch nói cô đến công ty thì vào phòng làm việc của ngài ấy.” Nhân viên lễ tân nói.
“Ừ, cảm ơn cô, tôi biết rồi.” Âu Dương Điệp gật đầu, cô vốn cũng định lên đó.
“Âu Dương tiểu thư.” Nhân viên lễ tân giữ cô lại, không kịp hỏi thăm vết thương trên đầu cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Chủ tịch hình như rất không vui, cô hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn cô, tôi sẽ cẩn thận.” Âu Dương Điệp chân thành nói lời cảm ơn, cô đối với cô gái trẻ này tràn đầy hảo cảm.
Đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô đi tới cửa phòng làm việc của anh, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Mau vào đây!” Bên trong truyền đến một tiếng rống giận dữ.
Xong rồi, anh đang rất giận dữ.
Âu Dương Điệp kiên trì đến cùng, đi vào thì nhìn thấy anh đang ngồi một chỗ, sắc mặt xanh mét, đôi mắt lạnh băng nhìn trừng trừng cô.
“Thác, hãy để em giải thích.”
“Giải thích đi, tôi đang