“Ầm” một tiếng cửa phòng bị đóng lại, Tư Đồ Thác phẫn nộ đánh một quyền lên bàn làm việc, rõ ràng cô đã làm sai, vậy mà còn dám tức giận với mình.
Nhưng tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ lời giải thích vừa rồi của cô thì hình như không có gì sơ hở, cũng rất hợp tình hợp lí.
Trong tiềm thức anh vẫn tin tưởng cô cùng Jack không xảy ra chuyện gì, nhưng tức giận nghẹn trong ngực làm cho anh rất buồn bực, sao cô lại lạnh lùng như vậy.
Âu Dương Điệp thở hổn hển bước vào thang máy, sao anh lại không nói lý lẽ như vậy.
Chính mình đã giải thích rõ ràng rồi mà anh cũng không thèm tin làm cô thấy mình như bị khi dễ, huống chi cô cùng Jack hôm qua cũng không có xảy ra chuyện gì, cô việc gì phải sợ.
“Âu Dương Điệp, đầu của em làm sao vậy?” Vi Thừa An cũng tình cờ đi tới nhìn thấy trên đầu cô quấn băng thì hỏi.
“Không có gì đâu tổng giám đốc, tôi không cẩn thận đụng phải thôi.” Âu Dương Điệp thản nhiên nói, cô cũng không muốn giải thích nhiều với anh.
“Có thời gian thì đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi có lời muốn nói với em.” Vi Thừa An hỏi.
“Bây giờ sao?” Âu Dương Điệp lập tức tỏ ra đề phòng nhìn anh, không biết anh có việc gì.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng không phải là người xấu, vậy bây giờ có được không?” Vi Thừa An liếc nhìn cô một cái, đúng là cô đã xem mình như người xấu cần đề phòng mất rồi.
“Anh cũng chẳng phải người tốt.” Âu Dương Điệp nói thầm một câu, nhưng mặc kệ anh ta đùa giỡn hay dùng chiêu gì mình cũng không sợ anh ta, đi thì nhất định phải đi.
Cùng đi đến phòng làm việc, anh căn dặn thư ký ngồi bên ngoài: “Thư ký Vương, mang hai ly cà phê vào đây.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Tiếng thư ký bên ngoài truyền đến.
“Âu Dương Điệp, ngồi đi.” Vi Thừa An rất lịch sự kéo ghế ra cho cô.
“Cảm ơn.” Âu Dương Điệp ngồi xuống rồi nhìn anh nói: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, đột nhiên lại tốt với tôi như vậy tôi thật không thích ứng được.”
“A, tôi đối với em tốt lắm sao, nếu như kéo một cái ghế chính là đối tốt với em, vậy thì em đúng là dễ thỏa mãn thật.” Vi Thừa An cười khẽ.
“Đương nhiên tôi rất dễ thỏa mãn, nếu người khác đối tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại gấp bội, nếu có người muốn hại tôi thì tôi cũng sẽ trả thù gấp bội cho hắn.” Âu Dương Điệp cố ý ám chỉ.
“Em đang cảnh cáo tôi sao?” Vi Thừa An khẽ nhíu mày nhìn cô.
“Anh nói vậy thì cứ cho là vậy đi.” Âu Dương Điệp cười nhạo.
“Tôi không ngờ em là người yêu ghét rõ ràng như vậy.” Vi Thừa An nhìn cô bình tĩnh nói.
Thư ký bưng hai ly cà phê vào phòng đặt trước mặt bọn họ, rồi lui ra ngoài.
“Anh đừng ca ngợi tôi như vậy làm tôi có cảm giác như sau lưng mình có một mũi tên bắn lén, lúc nào cũng chực chờ bắn vào tôi.
Tục ngữ có một câu nói rất hay ‘vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo’ [khi không tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp].” Âu Dương Điệp nhìn anh nói.
“Ha ha.” Vi Thừa An đột nhiên cười ha hả: “Em thật đúng là rất hài hước, vậy em nói xem tôi có ý đồ gì?”
“Không biết, nhưng ngoại trừ muốn cảnh cáo tôi thì còn có thể là gì?” Âu Dương Điệp cũng không cười nói.
“Nhưng lần này thì em đoán sai rồi.” Vi Thừa An uống một ngụm cà phê rồi nói.
“Sai rồi?” Âu Dương Điệp nhíu mày, trực tiếp nói: “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi nghĩ anh cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian.”
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, thứ nhất tôi muốn nói lời xin lỗi với em, thứ hai tôi hy vọng em đừng làm tổn thương Lâm Vi, vậy thôi.” Vi Thừa