“Tiểu Điệp, đi thôi, anh đưa em về.” Tư Đồ Thác nói, lúc này anh không thể để cô ở lại công ty.
“Thác, không cần đâu.
Nếu chuyện đã lộ ra, cuối cùng em cũng phải đi đối mặt.
Tiểu Dung nói sẽ đến tìm em, em về phòng làm việc trước.
Thời điểm này chúng ta tách ra trước.” Âu Dương Điệp đột nhiên nói, nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô phải kiên cường hơn.
Cái gì cô cũng từng trải qua, còn có cái gì mà cô không thể chịu đựng, hơn nữa lúc này cô càng phải bình tĩnh.
“Tiểu Điệp, em ổn chứ? Anh không muốn để em chịu đựng sự chỉ trích của mọi người.” Tư Đồ Thác nhìn cô, vẫn không yên lòng, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ chịu tủi thân của cô, như vậy anh sẽ rất đau lòng.
“Có những lời này của anh là đủ rồi.” Âu Dương Điệp hôn anh.
“Được rồi.
Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Tư Đồ Thác lại ôm cô, sắc mặt sa sầm, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Âu Dương Điệp quay lại bộ phận thiết kế.
Dọc đường đi, cô làm như không thấy ánh mắt của mọi người.
Khoảnh khắc đi vào bộ phận thiết kế này, cô cảm giác được ánh mắt mọi người đều nhìn cô dò xét, cô không tự chủ muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy đều là dư thừa.
Cô ngẩng đầu đi qua trước mặt họ, đóng cửa lại, trong nháy mắt cô nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán xấu xa khe khẽ.
“Mọi người xem, cô ta rốt cuộc là cái dạng gì nha, hoá ra là vợ bé của chủ tịch.”
“Không đúng.
Cô ta không phải cùng Tổng giám đốc rất tốt sao? Có phải
lầm hay không?”
“Cậu ngốc quá.
Tổng giám đốc đâu có tiền, có quyền lực như chủ tịch.
Nếu là tôi, tôi cũng chọn chủ tịch.”
“Haizz, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Nhìn cô ta rất tốt sao lại làm người thứ ba chứ?”
“Cậu thôi đi.
Làm người thứ ba cũng phải dựa vào bản lĩnh, cô ta cùng lắm là tính toán chơi đùa với chủ tịch mà thôi.
Cậu đừng quên Lâm tiểu thư đang mang thai.”
“A.
Đúng rồi.
Vậy thật ra…”
Khoé môi Âu Dương Điệp nhếch lên một nụ cười như mếu, cô nói với bản thân phải chịu đựng.
“Tiểu Điệp.” Một tiếng gọi khẩn thiết từ cửa truyền đến, sau đó cửa bị kéo ra, Mã Tiểu Dung xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu Dung.” Thanh âm của Âu Dương Điệp có chút nghẹn ngào, thấy bạn toàn bộ oan ức đều tuôn ra.
“Tiểu Điệp, không có việc gì đâu.” Mã Tiểu Dung ôm lấy cô, nhìn bộ dạng của cô thì biết cô đã biết hết rồi “Cùng mình về nhà đi.”
“Ừ.” Âu Dương Điệp gật đầu, cô rất muốn trốn khỏi nơi này.
Mã Tiểu Dung đỡ Âu Dương Điệp đi ra khỏi công ty, mới vừa đi ra đến cửa liền bị vây bởi rất nhiều phóng viên liên tục chụp ảnh.
“Cô là Âu Dương Điệp tiểu thư sao?”
“Xin hỏi cô và Tư Đồ tiên sinh có quan hệ gì? Thật sự là như vậy sao?”
“Biệt thự kia là Tư Đồ tiên sinh tặng cho cô sao?”
Âu Dương Điệp lấy tay tự mình chống đỡ, Mã Tiểu Dung giận dữ hét với đám người phía trước cô: “Các người làm gì vậy? Tránh ra! Các người hỏi như vậy sao?”
“Cô là ai? Là bạn của Âu Dương Điệp ư? Vậy cô biết cô ấy và Tư Đồ tiên sinh có quan hệ gì không?”
“Có phải bởi vì vị hôn thê của Tư Đồ tiên sinh là Lâm tiểu thư đang mang thai nên cô ấy và Tư Đồ tiên sinh mới ở cùng nhau?”
Phóng viên liền nhắm vào Mã Tiểu Dung.
“Không thể trả lời các người.
Tránh ra.” Mã Tiểu Dung cố gắng lấy tay đẩy mấy tay phóng viên đáng ghét này ra, hộ tống Âu Dương Điệp rời đi.
“Âu Dương tiểu thư, cô đang tránh né sao? Hay là cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác?” Đám phóng viên