“Tiểu Điệp, còn đau không?” Tư Đồ Thác đau lòng khi nhìn thấy vệt dây hằn lên rõ ràng trên cổ tay cùng cổ chân cô khi giúp cô tắm rửa thay quần áo, nhẹ nhàng lấy tay xoa nhẹ lên vết thương của cô.
“Thác.
Em không sao, thật sự không có việc gì.
Anh xem, chỉ là đỏ lên thôi chứ không có xước da.” Âu Dương Điệp giơ lên không thèm để ý, an ủi anh.
“Tiểu Điệp.
Em biết không, khi em mất tích anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào, trong lòng run sợ chờ đợi tin tức của em, lúc đó trong anh tràn ngập cảm giác sợ hãi, cảm giác đó anh chưa từng trải qua.” Tư Đồ Thác ôm chặt cô trước ngực mình, nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra với cô làm tim của anh giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
“Thác.” Trong mắt Âu Dương Điệp ngập nước mắt, có những lời nói này của anh thì mọi khổ sở đều đáng giá.
“Em còn chưa nói cho anh biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nhìn thấy em bước lên một chiếc xe màu đen.” Tư Đồ Thác lúc này mới nhớ đến hỏi.
“Em vốn là muốn đi tìm Tiểu Dung nhưng mới đi đến đầu đường đột nhiên có một người đi đến nói Jack đã đến Đài Loan, trước khi quay về muốn gặp em một lần.
Em cũng do dự nhưng không chút hoài nghi liền lên xe, muốn gọi điện cho Tiểu Dung báo một tiếng thì đã bị người đó làm cho hôn mê, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong garage.” Âu Dương Điệp trả lời, nghĩ đến bây giờ thân thể vẫn còn rét run, may mắn Lâm Vi không thật sự muốn làm hại cô.
“Sau này không được tuỳ tiện đi cùng người khác, đặt mình trong vòng nguy hiểm.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Em biết rồi.” Âu Dương Điệp hiền thục tựa vào lồng ngực của anh.
“Mọi việc đã giải quyết xong, chúng ta có được hạnh phúc này thật không dễ dàng gì, từ nay phải quý trọng nó.” Tư Đồ Thác thâm tình nhìn cô, ôm cô chậm rãi nằm xuống.
Đang ăn điểm tâm sáng, Âu Dương Điệp nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, cầm lên thì thấy số điện thoại lạ gọi tới.
“Xin chào.
Xin hỏi ai đấy ạ?” Cô cầm di động khách khí trả lời.
“Là tôi.
Nhận được điện thoại của tôi chắc cô ngạc nhiên lắm nhỉ?” Bên trong điện thoại truyền lại tiếng của Lâm Vi.
“Một chút.” Trong lòng Âu Dương Điệp có chút hồi hộp, không hiểu vì sao cô ấy lại gọi điện cho mình, không phải là đổi ý chứ.
“Không cần khẩn trương, tôi gọi tới là để chào tạm biệt cô.
Tôi hiện đang ở sân bay.” Giọng nói của Lâm Vi thật nhẹ nhàng, đột nhiên lại cao giọng: “Nhưng mà tôi cũng muốn cảnh cáo cô, Âu Dương Điệp, cô có lẽ nên lo lắng vài năm sau, tôi cũng sẽ giống như cô phá kén thành bướm trở về, Thác có thể sẽ yêu tôi.”
“Ha ha.” Âu Dương Điệp cười khẽ một chút, chỉ cần cô rời đi là tốt rồi: “Cô nhất định sẽ phá kén thành bướm nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh ấy có cơ hội yêu thương người khác.”
“Cô rất tự tin.
Tôi sẽ cố gắng chờ xem.” Trong điện thoại truyền đến tiếng loa đang thúc giục đi đăng ký “Tôi phải lên máy bay rồi.
Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Âu Dương Điệp đặt điện thoại xuống, trong lòng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô ấy đi rồi, cô ấy thực sự đã bỏ đi.
“Là ai? Lâm Vi sao?” Tư Đồ Thác nhìn cô hỏi.
“Vâng.
Cô áy vừa lên máy bay.” Âu Dương Điệp gật gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút kích động.
“Ừ.” Tư Đồ Thác nhẹ trả lời, tâm tình lập tức tốt lên: “Tiểu Điệp, em ăn xong chưa? Chúng ta cùng đến công ty.” Sau này bọn họ không cần kiêng kị bất kì kẻ nào, chỉ cần tận tình hưởng thụ hạnh phúc của hai người bây giờ là đủ.
“Em ăn xong rồi.
Đi thôi.” Âu Dương Điệp vui vẻ đứng lên, tâm tình hiện tại rất tốt, trong người rất thoải