Lâm Vi đi rồi, Lý Mai ngồi trong quán rượu một hồi mới trở về nhà.
Tự mình tính kế lâu như vậy, ngay đến lúc sắp thành công rồi đột nhiên hỏng bét hết cả.
Vì sao cô lúc nào cũng là người thua cuộc? Cô không chấp nhận, cũng sẽ không bỏ qua cho Âu Dương Điệp.
Lảo đảo mở cửa, chợt bị người phía sau đẩy vào nhà.
“Thạch Lỗi, sao anh lại tới đây?” Nhận ra người vừa tới, Lâm Vi lập tức bị dọa tỉnh cả rượu.
“Nhớ em đương nhiên là tới rồi.
Em ở đây một mình vì sao không chịu tới tìm anh?” Thạch Lỗi vươn tay vuốt mặt cô, bộ dạng hắn nhìn đáng khinh đến cực điểm.
“Không phải em không đến tìm anh.
Anh cũng biết những ngày này bọn họ đang nghi ngờ em, cho nên em không thể đi gặp anh được.
Lỡ may anh lại bị bắt thì làm sao? Bây giờ anh thật sự muốn ngồi tù à?” Lý Mai lập tức bao biện.
“Em không phải đã nói sẽ nghĩ cách để anh xuất ngoại sao? Đã có chưa?” Thạch Lỗi hỏi.
Hắn thật sự không muốn tiếp tục phải trốn tránh.
Cuộc sống như vậy hắn đã nếm đủ rồi.
“Anh hãy cho em thêm một thời gian nữa đi.
Làm sao nhanh như vậy đã tìm ra cách được chứ.
Em vẫng đang suy nghĩ, chỉ có điều thế lực của Tư Đồ Thác anh cũng biết đó.
Trốn được hắn ta không dễ dàng chút nào.
Anh đừng nôn nóng quá.” Lý Mai vội trấn an hắn.
“Anh không vội, dù sao anh bị bắt thì em cũng không thoát được.” Thạch Lỗi nở nụ cười bỉ ổi.
“Em sẽ nhanh chóng nghĩ cách mà.” Thân thể Lý Mai lay động, lập tức lao vào ngực hắn.
Thạch Lỗi ôm lấy cô, thấy cô mới uống rượu, ánh mắt mê ly, sắc mặt phấn hồng, chỉ cần động chạm đã cảm nhận được toàn thân cô là lửa nóng bao trùm, lập tức hứng thú dâng trào.
Ôm lấy cô đi vào trong phòng ngủ.
“Thạch… Thạch Lỗi, anh phải mau đi đi…” Lý Mai kích động nói.
Không muốn phát sinh quan hệ với hắn.
Càng không muốn để hắn đối với mình thô bạo… càng sợ hắn sẽ tra tấn mình…
“Em sẽ phải cầu xin anh ở lại bây giờ đây…” Thạch Lỗi buông cô ra, cầm lấy ngón tay cô ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh nó.
Cô nhịn không được mà run rẩy, đầu lưỡi của hắn thế nhưng lại có thể khiến cô mất hồn như vậy, mà người đang tham chiến là hắn còn dùng ánh mắt tà ác nhìn cô, ánh mắt đó khiến cho từ sâu trong tâm cô vừa sợ hãi lại dấy lên khát vọng điên cuồng.
“Muốn hay không đây?” Hắn còn cố ý tra tấn cô.
“Muốn.” Chất cồn trong cơ thể khiến dục vọng của cô tăng cao.
Cô chỉ cảm thấy khát vọng tập kích chiến thắng lý trí, thầm mong hắn mau chóng nhồi hư cơ thể của chính mình.
“Em chính là một kẻ dâm đãng, còn giả bộ thanh cao làm cái gì.” Thạch Lỗi cười tà ác, nhanh tay cởi bỏ quần áo cô.
Đầu lưỡi trượt từ trên ngực cô, một đường xuống đến vùng bụng bằng phẳng.
“A…” Lý Mai nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Cảm giác một luồng khát nóng từ bụng phóng xuống phía dưới.
Cô thậm chí ôm lấy đầu hắn, đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Giờ phút này cô đã chẳng còn quan tâm đến sợ hãi ở trong lòng nữa rồi.
“Cầu xin anh yêu em.” Ngón tay của Thạch Lỗi từ dưới