“Vậy anh ấy đâu? Em và anh ấy có… Sao anh lại ở đây?” Âu Dương Điệp nói năng lộn xộn, cô không rõ mình và Vi Thừa An có xảy ra chuyện gì không? Hay là Thác kịp thời đuổi tới.
“Aiz…” Tư Đồ Thác thở dài, nhưng là lo lắng cho Thừa An cùng Mã Tiểu Dung.
“Làm sao vậy?” Âu Dương Điệp thót tim, sắc mặt như muốn khóc.
Chẳng lẽ cô thật sự cùng Vi Thừa An xảy ra chuyện rồi? Nhưng nhìn vẻ mặt của anh cũng không giống như vậy lắm.
“Đúng rồi, sao Mã Tiểu Dung lại tới tìm em vậy?” Tư Đồ Thác không trả lời cô, đột nhiên hỏi sang chuyện khác.
Nếu như không có cô, Tiểu Điệp và Vi Thừa An chẳng phải là đã…
“Em trên đường tới cuộc hẹn thì cô ấy gọi điện nói muốn cùng em đi dạo phố tìm linh cảm sáng tác.
Em nói em đi gặp Lý Mai nên cô ấy lo lắng chạy tới.
Đúng rồi, cô ấy đã tới chưa? Anh gặp cô ấy rồi à?” Âu Dương Điệp trả lời.
“Ừ, anh đã gặp.” Tư Đồ Thác gật đầu, suy nghĩ xem có nên nói cho cô biết bọn họ đang ở phòng bên cạnh hay không?
“Thác, vậy khi anh tới chuyện gì đã xảy ra?” Âu Dương Điệp vẫn bất an gặng hỏi.
“Chúng ta mặc quần áo rời khỏi giường đã rồi nói.” Tư Đồ Thác nói, bọn họ hẳn là cũng đã tỉnh lại.
“Vâng.” Âu Dương Điệp gật đầu, tuy rằng trong lòng bất an nhưng có chút khẳng định cô và Vi Thừa An không có phát sinh chuyện gì.
“Quần áo của em đâu?” Cô tìm mà không thấy, kỳ quái hỏi.
“Mặc cái này đi.” Tư Đồ Thác đưa cho cô bộ quần áo mới được phục vụ đưa vào.
“Đồ mới ư?” Tay Âu Dương Điệp có chút run rẩy, vậy quần áo kia của cô đâu? Có phải cô và Vi Thừa An…? Chẳng lẽ không phải là với Thác như trong mộng sao? Bằng không tại sao lại không có quần áo? Nước mắt cô lập tức rơi xuống, cô làm thế nào đối mặt với Thác đây?
“Sao vậy?” Tư Đồ Thác vừa quay đầu lại liền thấy cô đang khóc.
“Thác, có phải là… Có phải là…” Âu Dương Điệp vừa khóc vừa nói, cô không biết nên hỏi thế nào nữa.
“Bé ngốc này, yên tâm đi, không có chuyện gì cả.” Tư Đồ Thác lúc này mới hiểu cô đang lo lắng gì.
Bật cười, ôm cô vào ngực.
Có điều người xảy ra chuyện lại là bạn của cô.
“Thật vậy không?” Âu Dương Điệp còn chưa tin hẳn, có phải là anh đang an ủi mình hay không?
“Thật sự không có chuyện gì mà, em đừng nghĩ ngợi nữa, mau mặc quần áo vào đi.” Tư Đồ Thác khẽ hôn lên trán cô.
Phòng bên cạnh, Vi Thừa An chậm chạp mở mắt.
Mệt mỏi quá, cũng đã lâu rồi chưa từng mệt thế này.
Nhìn thấy một người con gái đưa lưng về phía anh, vừa định vươn tay đánh thức chợt giật mình tỉnh táo lại.
Anh nhớ rõ mình và Âu Dương Điệp bị Lý Mai bỏ thuốc, sau đó đưa vào phòng này.
Tuy rằng anh liều mạng muốn đẩy cô ra nhưng cô vẫn luôn ôm chặt lấy anh… Sau đó thế nào anh liền mơ hồ không rõ, nhưng anh hiểu như thế này là đã phát sinh chuyện gì.
Tay có chút run rẩy, chẳng lẽ người này chính là cô sao? Vậy anh biết ăn nói với Thác thế nào?
Tay vẫn giơ như cũ.
Cô tỉnh lại, biết chuyện xảy ra sẽ cảm thấy thế nào?
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Chuyện đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào khác, trốn tránh không phải là biện pháp.
Nếu cần đối mặt thì nên đối mặt.
Nếu Thác tha thứ, anh sẽ ra đi.
Còn nếu Thác không tha thứ, vậy anh sẽ mang theo cô đi cùng.
Nghĩ được vậy, anh nhẹ nhàng lay cô: “Tiểu Điệp, tỉnh lại đi.”
“Thật là phiền, tránh ra đi, tôi còn muốn ngủ.” Mã