Vi Thừa An đang nghi nghi hoặc hoặc thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Anh đứng dậy mở cửa thì thấy Tư Đồ Thác đứng bên ngoài, Âu Dương Điệp thì ngượng ngùng nép phía sau anh.
“Thác.” Anh đột nhiên không biết nên nói gì.
“Thừa An, cậu dậy rồi à? Cô ấy đâu?” Tư Đồ Thác bình tĩnh hỏi.
“Ở trong phòng, hai người vào đi.” Vi Thừa An không dám nhìn thẳng bọn họ.
Anh cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì sau đó.
“Tiểu Dung, sao cậu lại ở đây?” Âu Dương Điệp kinh ngạc nhìn cô đang ngồi trong phòng.
“Tiểu Điệp.” Mã Tiểu Dung muốn đứng lên, lại bị một trận đau đớn.
“Làm sao vậy? Cậu có chỗ nào không khỏe ư?” Âu Dương Điệp sửng sốt nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, quan tâm hỏi.
“Mình không sao.” Mã Tiểu Dung lắc đầu.
Âu Dương Điệp lại nhìn được vệt máu đỏ kia, cùng chăn nệm hỗn độn trong phòng.
Thác nói mình và Vi Thừa An không phát sinh chuyện gì? Vậy hỗn độn này là sao? Đột nhiên cô hiểu ra, kinh ngạc nhìn Mã Tiểu Dung.
“Tiểu Dung, cảm ơn em.” Tư Đồ Thác chỉ nhìn cô nói đơn giản: “Nếu em cần gì cứ việc nói với anh.”
“Em không cần gì, chỉ là giúp bạn bè làm một chuyện nhỏ thôi mà.” Mã Tiểu Dung nhìn anh một cái, cô không hi vọng khiến cho bọn họ cảm thấy thiếu nợ mình.
“Tiểu Dung…” Giọng nói của Âu Dương Điệp trở nên run rẩy.
Cô đã hiểu rõ rồi, là Tiểu Dung thế chỗ mình.
Vi Thừa An cũng hiểu ra mọi chuyện, nhất định là khi anh đang ý loạn tình mê thì Mã Tiểu Dung chạy tới.
Mọi chuyện phía sau không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra.
“Xin cậu, không cần ủy mị như vậy được không? Mình không sao.
Cậu xem, không phải mình rất tốt sao.” Mã Tiểu Dung nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp ôm lấy cô.
Nếu không phải là lần đầu tiên của cô, trong lòng mình còn có thể dễ chịu một chút, nhưng thật không ngờ lại là lần đầu tiên, bảo cô sao có thể tiếp nhận đây.
“Được rồi, không cần như vậy, mình thật sự không sao.” Mã Tiểu Dung vỗ vỗ lưng an ủi cô.
“Tiểu Dung, mình nên báo đáp cậu như thế nào đây?” Âu Dương Điệp siết chặt tay cô, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nếu không có cô thì chính mình sẽ hủy đi tình bạn của Thác và Thừa An, cũng khiến cho cả ba phải hối hận.
“Lấy thân báo đáp thì thế nào?” Mã Tiểu Dung cố ý chọc cười.
“Cả đời báo đáp.” Âu Dương Điệp lau nước mắt, cười nói.
“Cậu đừng nói nghe ghê vậy được không, cả đời báo đáp cái gì, mình còn muốn sống một mình thêm hai năm nữa.”
“Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp ôm chặt lấy cô, không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm kích của chính mình.
“Tư Đồ Thác, mau lôi vợ anh đi.
Em không muốn bị cô ấy ôm đến tắc thở.” Mã Tiểu Dung khoa trương nói.
Tư Đồ Thác kéo cô lại, lúc này mới nói: “Bây giờ hẳn là mọi người nên nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra chứ.
Thừa An, tại sao cậu cũng bị Lý Mai lừa vậy?” Anh thật sự nghĩ mãi cũng không ra.
Sắc mặt Vi Thừa An trở nên khó coi, bị một người đàn bà lừa, anh cũng cảm thấy khó chịu: “Tôi và Tiểu Điệp đến đây thì Lý Mai đã đến.
Cô ta đã gọi sẵn café và sữa cho chúng tôi.
Tôi cũng cảnh giác, đề phòng cô ta gây sự với Tiểu Điệp, nhưng lại không ngờ tới cô ta sẽ bỏ thuốc vào đồ uống.
Hơn nữa cô ta còn khóc lóc kể lể xin lỗi, còn nói Thạch Lỗi đã liên hệ với cô ta, muốn giúp đỡ chúng ta bắt hắn.
Tuy rằng tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng