Hả? Vi Thừa An vừa cất lời, tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn anh.
“Thừa An, cậu định chịu trách nhiệm thế nào?” Tư Đồ Thác hỏi.
Cậu ấy sẽ không phải là muốn kết hôn với cô chứ?
“Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ cưới cô ấy.”
Âu Dương Điệp động tâm, dáng người của anh thật không tồi, năng lực cũng rất tốt, quả thật nếu để Tiểu Dung gả cho anh cũng là ý hay.
Nhưng khuyết điểm duy nhất của anh chính là rất lăng nhăng, không biết Tiểu Dung có thể chịu được hay không?
Tư Đồ Thác nhìn Vi Thừa An, biết bạn mình không thật sự yêu cô, thật ra anh cũng không hy vọng bạn mình vì chịu trách nhiệm mà đồng ý cưới cô.
“Không cần.
Tôi sẽ không gả cho anh.” Mã Tiểu Dung lập tức cự tuyệt, cô sẽ không gả cho kẻ đào hoa như vậy.
“Không cần coi như xong việc.” Vi Thừa An tức giận, cô nghĩ cô là ai, mình vì muốn chịu trách nhiệm nên mới đồng ý cưới, cô nên vui mừng cười trộm mới đúng, lại không khách khí cự tuyệt hai ba lần.
Cô tưởng là mình muốn kết hôn với cô thật sao.
“Tiểu Điệp, mình đi trước.” Mã Tiểu Dung không cười, lườm anh một cái.
Anh tưởng anh là ai, anh tưởng ai cũng muốn trao than gửi phận cho anh sao?
“Tiểu Dung, để mình và Thác đưa cậu về.” Âu Dương Điệp cũng biết tính tình của cô cho nên cũng không nói gì thêm.
“Chúng ta cùng đi ăn đi.
Hai người chắc là đói bụng rồi.” Tư Đồ Thác lên tiếng, chiến đấu hăng hái cả buổi trưa khẳng định đều đã đói bụng.
“Đúng đó.” Âu Dưong Điệp gật đầu, lúc này mới đến đỡ lấy Tiểu Dung: “Chúng ta trước tiên đi ăn cơm đã.”
Không có ai lên tiếng phản đối, tất cả mọi người đều kiệt sức, cần bổ sung thể lực.
Trên bàn cơm không khí cực kỳ im lặng, mọi người không biết nên nói cái gì.
Chỉ có Âu Dương Điệp không ngừng gắp đồ ăn cho Mã Tiểu Dung: “Tiểu Dung, đây là món cậu thích ăn nhất.
Ăn nhiều một chút.”
Vi Thừa An thỉnh thoảng nhìn sang cô, không biết cô có phải thật sự không thèm để ý hay không.
Tư Đồ Thác lần đầu tiên đối mặt nhìn cô thật kỹ, trước nay trong lòng anh đều khinh thường cô vì cô là xuất thân từ quán bar, nhưng không nghĩ đến cô lại nghĩa khí như vậy.
Ăn cơm xong mọi người từ trong nhà hàng đi ra, chia tay Vi Thừa An, Tư Đồ Thác lái xe đưa các cô về nhà.
“Thác.
Hôm nay em muốn ở lại ngủ cùng Tiểu Dung.
Anh về một mình đi.” Âu Dương Điệp nhìn anh nói.
“Được.
Khi nào em về thì gọi điện cho anh, anh tới đón em.” Tư Đồ Thác gật đầu, biết cô muốn an ủi bạn.
“Không cần đâu Tiểu Điệp.
Mình ở một mình cũng được, không cần ở cùng mình đâu.” Mã Tiểu Dung vội vàng từ chối.
“Ai nói muốn ở cùng cậu.
Mình là muốn ngủ ở đây.
Được rồi, mình đi vào đây.” Âu Dương Điệp biết cô đang cố chịu đựng, không thật tâm, liền cố tình nói.
Mã Tiểu Dung nhìn bạn.
Sao cô lại không biết dụng tâm của bạn.
“Tiểu Điệp.
Anh đi đây, có việc gì thì em gọi điện cho anh.” Tư Đồ Thác đứng trước cửa nói.
“Vâng.
Tạm biệt.” Âu Dương Điệp vẫy tay với anh, nhìn thấy anh rời đi mới đóng cửa, quay người lại liền ôm chặt lấy Mã Tiểu Dung: “Mình biết, cậu không cần phải nói gì cả…”
“Được rồi.
Tiểu Điệp, cậu ở đây ôm mình như vậy, chả mấy chốc mà bị cậu ôm chết không thở được.” Mã Tiểu Dung vỗ vai cô.
“Tiểu Dung.
Thật sự mình không biết nên cảm ơn cậu như thế nào nữa, làm sao để biểu đạt lòng biết ơn của mình đây.
Ân tình này cả đời mình sẽ nhớ rõ.” Âu Dương Điệp chân thành nhìn cô, trong mắt đều là cảm động.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ.
Mình cũng muốn sớm tìm một người đàn