Kề từ khi nhận được điện thoại của Âu Dương Điệp, Tư Đồ Thác ngồi ở chỗ kia cũng có chút bứt rứt buồn bực, ngay sau khi tan sở tiền trở về nhà, dì giúp việc còn hỏi anh bà chủ đâu, anh nói đi gặp bạn.
Một mình ăn xong cơm tối, lơ đãng đọc báo, trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ khi cô và Jack gặp nhau, anh biết người ngoại quốc rất nhiệt tình, ôm hôn chỉ là những lễ tiết xã giao thông thường, nghĩ đến anh ta hôn môi Tiểu Điệp, tim của anh ngay lập tức cảm thấy khó chịu, muốn đi tìm cô, nhưng lại nghĩ liệu mình làm như vậy có phải quá nhỏ mọn hay không? Thật vất vả mới đợi được đến tám giờ, cô vẫn còn chưa về nhà.
Anh chờ không được nữa, đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Âu Dương Điệp đang cùng Jack vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, điện thoại vang lên, khi nhìn thấy tên của anh, khóe môi hiện lên nụ cười hạnh phúc.
“Thác, có chuyện gì sao?”
“Tiểu Điệp, khi nào em về? Anh đi đón em.
” Tư Đồ Thác tìm lý do quan tâm.
Âu Dương Điệp nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Mười giờ nhé, anh đến trước cổng khách sạn đón em.
”
“Được, lát nữa anh đi đón em, à đúng rồi, để ý cục cưng nha.
” Tư Đồ Thác cố ý nhắc nhở cô, trong lòng hơi có chút bất mãn, mười giờ, vậy chẳng phải còn hai tiếng đồng hồ nữa sao, cô với Jack có nhiều chuyện phải nói với nhau vậy ư? Chết tiệt, cô không hề để ý đến cảm nhận của mình chút nào sao?
“Yên tâm đi, em rất cẩn thận, cục cưng không có chuyện gì đâu, em chỉ cùng Jack ăn cơm thôi.
” Âu Dương Điệp có chút tủi thân, anh chỉ quan tâm đến cục cưng thôi.
“Bạn của em à?” Jack nhìn cô, hỏi.
Có điều chứng kiến dáng vẻ ngọt ngào này của cô, không giống như bạn bè bình thường.
“Ừm, bạn trai.
” Âu Dương Điệp cười với vẻ mặt hạnh phúc, cô thẳng thắn nói, cô không cần giấu diếm anh.
“Bạn trai?” Jack lặng đi một chút, mắt mở thật to.
“Em có bạn trai?”
“Jack, biểu cảm của anh như vậy là sao? Tôi có bạn trai kỳ lạ lắm ư? Rất bình thường nha.
” Âu Dương Điệp không kiềm nén được, cười nói.
“Tại sao?” Jack đột nhiên bi thương nhìn cô.
“Sao cái gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt, anh ta hỏi vậy là có ý gì? Không phải đối với mình là thật đó chứ?
“Tiểu Điệp, tại sao không chấp nhận tôi.
” Jack lại hỏi.
“Jack, anh đừng đùa với tôi, chúng ta làm sao có thể, hơn nữa tôi yêu anh ấy, yêu rất nhiều năm rồi, cho nên không thể tiếp nhận anh.
” Âu Dương Điệp trả lời vô cùng rõ ràng, đúng vậy, cô yêu Thác, yêu rất nhiều, vả lại từ trước đến giờ cô lại càng không biết anh luôn nghiêm túc thật lòng.
“Vậy sao? Anh ta là ai? Tôi muốn biết một chút xem thử anh ta là dạng đàn ông gì mà có thể làm cho cô gái xinh đẹp như em yêu thương hết mực như vậy.
” Jack có chút tò mò, cũng có chút mất mác không phục, bất kể là ở phương diện nào, anh đều không thua bất kỳ người đàn ông nào.
“Là người anh biết, Tư Đồ Thác.
” Nhắc đến tên anh, khóe môi Âu Dương Điệp khẽ nhếch lên.
“Tư Đồ Thác? Là anh ta?” Jack hiển nhiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước tôi đã tham gia tiệc đính hôn của anh ta và cô Lâm Vi, bây giờ bất quá chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, hai người sao lại ở cùng một chỗ.
” Chẳng lẽ là cô ‘hoành đao đoạt ái’ (dùng bạo lực để cướp đoạt tình yêu).
“Tôi ở chung với Thác mười mấy năm rồi, chuyện quá khứ của chúng tôi hơi phức tạp, thật ra năm năm trước tôi chính là cô dâu của anh ấy.
” Âu Dương Điệp biết anh đang hoài nghi nên giải thích.
“Rốt cuộc là thế nào đây?” Jack nghe cô