“Nhưng tôi vẫn thích được anh ấy cầu hôn.
Tôi thừa nhận tôi cũng có chút ham hư vinh.” Âu Dương Điệp không ngừng tưởng tượng hình ảnh anh ôm bó hoa quỳ gối trước mặt mình, nói: ‘Xin em đồng ý gả cho anh’, thật là cảm động biết chừng nào.
Jack cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên thần bí nói: “Tiểu Điệp, không cần lo lắng nữa, để tôi giúp em giải quyết việc này.”
“Anh?” Âu Dương Điệp ngây ngẩn người nhìn anh, “Anh định giúp tôi thế nào?”
“Thiên cơ bất khả lộ, bây giờ chưa nói cho em biết được.
Trước hết chúng ta đi ăn cơm đã.” Jack ra vẻ bí mật nói.
Âu Dương Điệp hoài nghi nhìn anh, cũng tốt, cô muốn xem xem anh dùng cách nào khiến cho Thác cầu hôn mình.
Mặc kệ là biện pháp gì, cứ đạt được mục đích là tốt rồi.
Sau khi dùng bữa tối xong, cô nhìn đồng hồ cũng đã muộn, mới đứng dậy nói: “Jack, tôi đi trước, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp nhé.”
“Được, ngày mai gặp, tôi tiễn em ra ngoài.” Jack đưa cô ra đến ngoài cửa thì điện thoại đổ chuông.
Chờ anh nhận điện thoại xong, Âu Dương Điệp mới nói: “Anh có chuyện thì cứ đi trước đi, Thác sẽ tới đón tôi nhanh thôi.”
Jack đột nhiên ôm lấy cô, hôn khẽ lên trán cô một cái, nói: “Công chúa phương Đông xinh đẹp, em làm cho giấc mộng của tôi vỡ tan, về sau chúng ta chỉ có thể làm bạn, nhưng mà tôi vẫn như cũ, chúc phúc em.”
“Chúng ta vẫn là bạn tốt, không phải sao?” Âu Dương Điệp khẽ cười, hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt, ngày mai gặp lại.” Jack mỉm cười, buông cô ra, xoay người quay trở lại khách sạn.
Tư Đồ Thác lái xe từ xa tới đã nhìn thấy bọn họ ôm nhau, mắt híp lại, nhìn chằm chằm bọn họ… chết tiệt, cô đã quên sạch sẽ những lời mình nói rồi sao?
Kít một tiếng, xe dừng lại mở cửa bên cạnh Âu Dương Điệp: “Lên xe.”
“Thác, anh tới rồi à.” Âu Dương Điệp tươi cười ngồi lên xe, liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, vươn tay ôm lấy cổ anh nói: “Làm sao vậy?”
“Về nhà rồi nói.” Tư Đồ Thác không thèm nhìn cô, chỉ lo lái xe.
Âu Dương Điệp trộm nhìn sắc mặt anh tối sầm lại, anh đang tức giận gì vậy? Chẳng lẽ vì mình đi gặp Jack nên ghen sao? Nghĩ vậy cô nhịn không được mím môi cười thầm, vậy chứng tỏ anh rất để ý đến mình.
Cho đến khi về tới nhà, đi vào phòng ngủ, Tư Đồ Thác vẫn không nói không rằng.
Cô đóng cửa lại liền xoay người ôm lấy anh: “Thác, anh sao vậy? Thật sự giận em sao? Jack là khách, cũng là bạn của em, em hẳn là nên tiếp đón anh ấy.
Đừng giận nữa, cùng lắm lần sau em đưa anh đi cùng.”
Tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, bắn ra tia nguy hiểm, nhấn mạnh từng chữ một: “Em hình như không biết mình sai chỗ nào thì phải?”
“Sai chỗ nào?” Âu Dương Điệp sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, cô làm sai gì chứ? Đột nhiên tỉnh ngộ, tay chậm rãi vươn lên ôm cổ anh: “Có phải ở cửa khách sạn, anh thấy Jack ôm em không?”
“Nghĩ ra rồi sao?” Giọng nói Tư Đồ Thác trở nên lạnh lùng, cô lại còn thản nhiên nhắc lại chuyện Jack ôm cô.
“Thác, được rồi, đừng nhỏ mọn vậy được không.
Đó chẳng qua là lễ tiết của người phương Tây mà thôi, anh cũng biết mà.” Âu Dương Điệp lay lay anh, làm nũng.
Tư Đồ Thác nhìn cô một hồi, mới nhẹ đẩy cô ra: “À… anh hiểu rồi.” Xoay người liền bỏ ra ngoài.
“Thác, anh muốn đi đâu?” Âu Dương Điệp lập tức giữ tay anh.
“Vợ yêu, anh đi tìm người