Tư Đồ Thác tắm xong bước ra thì thấy cô đang ngồi ngẩn người, đi qua ôm lấy cô.
“Vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao? Đừng nghĩ nữa, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
“Thác, em đâu có nghĩ đến chuyện đó, em đang nghĩ hiện giờ em có anh, có con quả thật rất hạnh phúc, nếu có thể hạnh phúc mãi mãi như vậy thì tốt quá.” Âu Dương Điệp nhấc đầu tựa vào trước ngực anh, Lý Mai khiến cho cô đau khổ, nhưng cũng khiến cho cô hạnh phúc.
“Chúng ta sẽ, nhất định sẽ hạnh phúc mãi mãi.” Tư Đồ Thác ôm cô.
“Chúng ta kết hôn sớm đi, bây giờ nên suy nghĩ xem hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức như thế nào.”
“Ừm.” Âu Dương Điệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Thác, quả thật em rất muốn cử hành hôn lễ cùng lúc với Tiểu Dung, anh nghĩ xem, nếu chúng ta cử hành hôn lễ cùng nhau, có phải rất long trọng hay không?”
“Đúng là rất long trọng, nhưng chuyện này cũng cần có sự đồng ý của Tiểu Dung và Thừa An, mà bây giờ một chút triển vọng giữa bọn họ cũng đều không có, làm sao có thể kết hôn trong một sớm một chiều, được rồi, em đừng quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, lo quản bản thân mình cho tốt đi.” Tư Đồ Thác lấy tay dí dí trán cô, cô chỉ biết lo vớ va vớ vẩn.
“Vậy em quản anh được không?” Âu Dương Điệp bỗng nhiên choàng tay ôm lấy anh, trao cho anh ánh mắt lả lơi.
“Em muốn quản anh bằng cách nào?” Khóe miệng Tư Đồ Thác chứa ý cười, ôm lấy cô lăn lên giường.
“Anh nói thử xem.” Âu Dương Điệp thản nhiên vói tay vào trong quần áo của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Như vậy có thích hay không?” Tư Đồ Thác vừa nói vừa vươn tay vào trong quần của cô…..
“Thấy ghét.” Âu Dương Điệp cười, khẽ đánh vào tay anh, nhưng không phản đối….
Vài ngày sau.
Vi Thừa An ngồi dùng cơm tối cùng với cha mẹ.
Ông Vi nhiều lần nháy mắt với bà Vi, ngầm bảo bà mau nói đi, nhưng trông bà dường như có hơi khó xử, không biết nên mở miệng thế nào, khẽ lắc đầu, ý là thôi bỏ đi, bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vi Thừa An đã sớm nhìn ra sự mờ ám của bọn họ, dù sớm hay muộn cũng phải nói, thôi thì nói ra đi.
“Không có gì.
Thừa An, con ăn cơm đi.” Bà Vi vội vàng cười, sợ anh sẽ tức giận.
“Cái gì mà không có gì.
Bà không nói thì để tôi nói.” Ông Vi ngắt lời.
“Thừa An, con cũng đã lớn rồi, cha biết không thể ép buộc con, nhưng con đã hơn ba mươi tuổi, sức khỏe cha thì không tốt, hy vọng con mau chóng lấy vợ sinh con, để cha có thể nhìn thấy cháu nội, có như vậy cha chết cũng nhắm mắt, nếu con đã cho bạn gái thì hãy dẫn về cho cha mẹ xem mắt, rồi cùng nhau bàn bạc ngày cử hành hôn lễ.
Còn nếu như con chưa có bạn gái thì để cha mẹ kêu người giới thiệu cho con một cô, con thấy thế nào?” Giọng nói của ông hiền hòa, hỏi với giọng điệu thương lượng, cố ý nói về mình thật đáng thương.
Vi Thừa An cũng đã thừa biết sẽ là đề tài này, nhưng thái độ của anh so với năm đó đã có nhiều khác biệt, khôn ngoan hơn, biết chịu thua, nhìn thấy mái tóc điểm sương của cha mẹ, biết mấy năm qua bọn họ cũng đã chịu không ít khổ sở, cũng biết thành gia lập thất sinh con đẻ cái là nghĩa vụ của mình, nhưng lại không muốn để bọn họ mai mối giới thiệu, cũng là tránh để bọn họ cứ vài ngày