“Phải nha, con xem, ta vui quá đến nỗi quên mất thời gian.
” Bà Vi vội vàng xin lỗi.
“Con chào bác trai, bác gái, hôm khác con lại đến thăm hai người.
” Mã Tiểu Dung cũng đứng dậy nói.
“Được, hôm nào con lại cùng Thừa An về nhé.
” Bà Vi nắm lấy tay cô, lưu luyến không rời tiễn bọn họ ra cửa, lái xe rời đi.
“Được rồi, chúng nó đi rồi, bà có thể vào nhà được chưa, xem ra bà rất hài lòng về con bé.
” Ông Vi gọi bà.
“Ông không hài lòng sao? Tôi thấy con bé rất tốt, tính tình cũng được, lại là nhà thiết kế trang sức, đúng là cô gái tốt, xứng với Thừa An của chúng ta.
” Bà Vi liếc ông một cái.
“Bà đừng quên cha mẹ còn bé đều mất hết, nói không chừng là khắc cha khắc mẹ, sau này có thể sẽ khắc cả chồng.
” Ông Vi lạnh lùng nói.
“Chuyện này…” Bà Vi hơi chần chừ, “Chúng ta sẽ tìm người tính cho bọn trẻ.
”
“Tính cũng vô dụng, cũng không muốn tính, tôi vẫn hi vọng Thừa An sẽ cưới ái nữ của ông chủ tập đoàn xây dựng.
” Ông Vi nói, ông là vì sự cường thịnh của tập đoàn gia tộc.
“Ông chỉ biết bảo con nó cưới con gái ông chủ, nhưng ông có biết ý muốn của con trai là gì không? Ông đã có nhiều tiền lắm rồi, còn muốn nhiều thêm nữa để làm gì? Hiện giờ tôi chỉ cần con nó được vui vẻ, huống chi ông đã ép nó bỏ nhà ra đi mấy năm, giờ còn muốn ép nó đi nữa sao? Tiểu Dung rất tốt, tôi mặc kệ, chỉ cần con nó thích, tôi nhất định sẽ đồng ý, tôi chỉ muốn có cháu ẵm bồng.
” Bà Vi tức giận, chỉ cần con trai muốn cưới, bất kể là ai, bà đều tán thành.
“Đàn bà nông cạn.
” Ông Vi liếc bà một cái, cầm lấy điện thoại bấm số: “Hoàng Chấn Vũ phải không? Cậu tới đây một chút, tôi….
”
“Ông muốn làm gì?” Bà Vi bước qua, túm lấy điện thoại, “Ông lại muốn diễn lại trò cũ sao? Ông lại muốn điều tra con bé sao? Có cần thiết phải làm thế không? Thừa An đã không còn là thằng bé trẻ người non dạ như ngày nào, nó sẽ biết nên lựa chọn như thế nào? Chúng ta tôn trọng nó được không?” Bà rất sợ, rất sợ con trai mình lại một lần nữa rời nhà ra đi.
“Bà biết cái gì? Tôi không tôn trọng nó khi nào, tôi chỉ là điều tra, cũng không có nói là phản đối, Thừa An tuy rằng đã trưởng thành, nhưng không phải chuyện gì cũng đều suy nghĩ thấu đáo, chúng ta lớn tuổi như vậy còn không tránh khỏi sai lầm, huống chi là nó, cho nên, kẻ làm cha mẹ như chúng ta không nên vì nó mà suy nghĩ đến tương lai sao?” Ông Vi kích động phản pháo, ông không làm chuyện gì trái lương tâm để phải hổ thẹn, tất cả những gì ông làm đều là vì con trai của mình.
“Tôi…” Bà Vi bị ông phản kích nói không nên lời, không thể phủ nhận ông nói rất đúng, chẳng may con bé là người có âm mưu có tâm kế thì sao? “Tùy ông đi, tôi không quan tâm.
” Bà phất tay đi lên lầu, cùng lắm sau này nếu con trai bỏ đi, bà sẽ đi theo nó.
Ông Vi lắc đầu, bà cho là mình vẫn như trước kia là người không biết suy nghĩ, khư khư cố chấp sao? Bây giờ muốn đối phó với con trai thì cần phải đấu trí.
Tiếp tục gọi điện thoại, căn dặn người ở đầu dây bên kia….
“Vi Thừa An, em thấy cha mẹ của anh cũng tốt lắm, không giống như anh đã từng nói họ là người ngang ngược cố tình gây sự.
” Mã Tiểu Dung ngồi trên xe hỏi.
“Là do trải qua mấy năm gần đây, bọn họ hối hận, sợ chọc giận anh, không nói đến em, chỉ cần anh mang bất kỳ cô gái nào trở về, bọn họ đều đồng ý.
” Vi Thừa An phản bác, mẹ có lẽ là thật lòng, nhưng cha