Tôi không có nhiều chuyên môn, chủ yếu là do hứng thú, học lắm mà không sâu.
Một trong số ít những sở thích mà tôi có thể duy trì lâu dài được thì một là tán gái, hai là kỹ năng thanh nhạc hàng đầu.
Vậy nên khi Chu Dương lớn tiếng tâng bốc tôi là “Ca sĩ chuyên nghiệp” thì tôi chẳng có tí hổ thẹn nào hết, còn cúi người đầy phô trương với cả hội trường tỏ vẻ đồng ý.
Trước khi giai đoạn bốc thăm bắt đầu, nhìn từ phản ứng của khách khứa thì phần lớn đều cảm thấy mệt mỏi với quy trình tổ chức tiệc cưới rập khuôn kiểu này, chỉ muốn cố nhét đồ ăn cho đầy bụng.
Nhưng khi tôi mở miệng hát câu đầu tiên thì không một ai còn động tới hai cân rưỡi tôm hùm Úc trên bàn nữa.
Hát tới điệp khúc, Chu Dương vỗ tay liên hồi: “Phó Ngọc Trí mày điếm vãi!”
Có người ngồi bên cạnh bật cười trừng nó, ý bảo câm miệng lại.
Tất cả mọi người đều say sưa với bản tình ca buồn này, ngoại trừ Đường Dịch Xuyên.
Mỗi câu “I love you” vang lên tôi đều thâm tình mà nhìn cậu ấy, hòng mong được chút đáp lại.
Tôi yêu cậu, Đường Dịch Xuyên.
Tôi yêu cậu.
Đường Dịch Xuyên lãnh đạm nhìn chằm chằm tôi, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đường Dịch Xuyên!”
Tôi bất chấp mà hô lớn tên cậu ấy, Đường Dịch Xuyên quay đầu nheo mắt, vẻ mặt bình thản: “Sao?”
Sảnh cưới yên lặng trong giây lát, hoàn toàn khác với sự im lặng do mê đắm với tiếng ca trước đó, đây là dấu hiệu của sóng gió sắp tới.
Thực ra tôi vẫn luôn muốn trả thù tên nhãi này.
Có lẽ vì anh hai nói cho tôi biết, mấy năm nay Đường Dịch Xuyên chỉ lợi dụng tôi, mục đích thật sự của cậu ấy là trả thù anh trai tôi vì bạn trai cũ của mình; hoặc chỉ đơn giản là tôi không cách nào buông tay.
Đối với khả năng thứ hai, tôi không muốn tin tưởng, dù gì tôi đã lọc lõi hồng trần, vô số lần gặp dịp thì chơi, tại sao chỉ riêng có lần này là không thể phất tay phóng khoáng bỏ đi.
Cách trả thù tồi tệ và hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ ra là công khai xu hướng tính dục vào những dịp như thế này.
Hai năm trước Đường Dịch Xuyên mất đi cơ hội ngồi vào chiếc ghế phó viện trưởng viện kiểm sát ít nhiều cũng có liên quan tới bạn trai cũ của cậu ấy.
Đối với một luật sư ngoài biên chế thì chuyện xu hướng tính dục chẳng phải vấn đề gì, nhưng đối với một công tố viên trong hệ thống thể chế thì đó là chí mạng, dù cho cậu ấy có phủ nhận phủi sạch đi nữa thì scandal này cũng đủ để cậu ấy thua sạch rồi.
Nhưng sau mấy giây ngắn ngủi va vào ánh mắt của Đường Dịch Xuyên, tôi thua.
Tôi thừa nhận mình thua.
Tôi mất đi giá trị duy nhất có thể khiến cho ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người tôi, vì tôi sợ, sợ đến mức so với việc tổn thương cậu ấy, tôi tình nguyện tổn thương chính mình.
Gắng sức nuốt xuống hết toàn bộ yêu hận trong miệng cùng với dịch dạ dày đã dâng lên.
tôi ra vẻ thoải mái nhún vai, nhướng mày cười với Đường Dịch Xuyên: “Về chuyện vi phạm trình tự tố tụng vụ án phóng hỏa, tôi yêu cầu thủ tục loại trừ.”
Sau đó vạn vật hóa hư vô, ngũ uẩn giai không*, đầu tôi chúc xuống sàn nhà.
*Ngũ uẩn là sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn.
Đây là những yếu tố vật chất và tinh thần được kết hợp lại mà có cái gọi là con người, là chúng sinh.
Chúng sinh có trí tuệ, soi thấy năm uẩn đều là không thì nên chấm dứt (vượt qua) tất thảy mọi khổ ách, giải thoát về cõi Niết Bàn.
Tôi nghe thấy khách khứa hô hoán liên tục: “Phó Ngọc Trí!”
Tôi nhìn thấy gương mặt như dòng sông băng vạn năm không thay đổi của Đường Dịch Xuyên khẽ biến, cậu ấy chạy về phía tôi.
Mỉm cười, tôi mất hết tri giác.
Ngộ độc rượu cấp tính, chính tôi cũng không thể tưởng tượng nổi trước chẩn đoán này của bác sĩ, tôi làm luật sư ngần ấy năm, không dám nhận là anh hùng bàn tiệc nhưng sức uống cũng không thể kém đến nông nỗi này.
Tỉnh lại rồi, tôi nghe Chu Dương nói hôm đó tên này và Đường Dịch Xuyên cùng nhau đưa tôi tới bệnh viện, nó không trụ nổi nên rút trước, Đường Dịch Xuyên thì ở lại.
Một phòng bệnh tối đen, cậu ấy cứ thế lặng lẽ ngồi trong bóng tối bên giường tôi cả một đêm, cho đến tận rạng sáng mới rời đi.
Chu Dương nói xong thì lắc đầu liên tục: “Tao không hiểu, rốt cuộc chúng mày có yêu nhau không thế?”
Có một cách trả lời dễ hiểu gọn gàng cho câu hỏi rộ lên một thời trên mạng này, nhưng với tôi hay với Đường Dịch Xuyên thì đây lại là bế tắc khó có thể tháo gỡ.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Chưa tới.”
Tôi nhờ Chu Dương tìm một luật sư cho thằng nhóc phóng hỏa kia, tôi không tham gia vào vụ kiện này nữa, vì trong bất cứ vụ án nào, công tố viên đều khó có thể hoàn toàn tránh được việc tiếp xúc với luật sư bào chữa, điều này sẽ không giúp ích gì cho việc bào chữa của tôi, cũng sẽ khiến cho Đường Dịch Xuyên phạm sai lầm.
Tôi đã định từ bỏ.
Trong hai ngày hôn mê này, tôi lại mơ màng trở về khuôn viên trường đại học, nhớ lại khoảng thời gian khi chúng tôi còn trẻ.
Sau trận đấu biện luận đó, tôi và Đường Dịch Xuyên đều được chọn vào đội biện luận của trường, tôi trốn hết toàn bộ những buổi huấn luyện hàng ngày, trong khi đó Đường Dịch Xuyên lại nhanh chóng trở thành chủ lực.
Ân Đát và Chu Dương cũng được chọn, dù cho kỹ năng tranh luận của bọn họ nát bét nhưng Chu Dương tình nguyện gánh hết toàn bộ chi phí mỗi khi đội biện luận thi đấu bên ngoài, còn lãnh đạo trường cùng với đoàn thanh niên đều cảm thấy Ân Đát xinh đẹp, giữ lại để quấy nhiễu lòng địch cũng tốt.
Những ngày tôi ở cùng đội, Ân Đát nảy sinh hứng thú sâu sắc với Đường Dịch Xuyên, cô nàng bắt đầu dè bỉu tôi có vô số tiền án, không thể chính trực đứng đắn như đối phương.
Ngày nào cô nàng cũng lải nhải Đường Dịch Xuyên xuất sắc thế nào với tôi, thế nên ngày nào trước khi đi ngủ tôi cũng vô thức nhớ đến tên nhóc đó, không thể xua đi nổi.
Nhưng một ngày nào đó Ân Đát bỗng nói