Thực ra tôi biết Đường Dịch Xuyên có một người bạn nối khố từ lâu, nói một cách thanh cao hơn thì là người yêu.
Chưa tới hai ngày sau nụ hôn mãnh liệt cháy bỏng của tôi và Đường Dịch Xuyên, tôi vướng vào rắc rối.
Một ngày cuối tuần, trên đường trở về trường, một đám người chẳng biết từ đâu xông ra, mồm kêu đánh đánh giết giết, bao vây chặn đánh tôi, kiên trì bám riết.
Ba thằng côn đồ trêu chọc Ân Đát lần trước không là gì, đám này có gậy sắt, dao rựa, nếu không phải bọn mắc bệnh tuổi phản nghịch thì chắc chắn là xã hội đen tìm đến.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tôi biết mình đánh không lại nên nhấc chân bỏ chạy luôn, cuối cùng lại bị bọn họ dồn vào trong một con hẻm nhỏ, sau mấy lần cố gắng chống đỡ thì đầu cũng trúng một gậy, hai mắt tối sầm bất tỉnh nhân sự.
May mà người qua đường báo cảnh sát đúng lúc, tôi mới không nát xác trong cái hẻm đó, lúc sau khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, ý thức dần hồi phục nhưng đầu đau như nứt ra, đến độ lười không mở mắt.
Một giọng nói truyền tới tai tôi mà không phải của mẹ tôi, là của Đường Dịch Xuyên.
Cậu ấy đang gọi điện, có vẻ như đang cãi nhau kịch liệt với đầu bên kia, cậu ấy nói đến một cái tên Hồng gì gì đó, nói bằng giọng vừa kính vừa giận: “Ông cho người giám sát tôi?!”
Không biết bên kia đáp lại cái gì, nhưng rõ ràng đã khiến sự tức tối của Đường Dịch Xuyên chạm đỉnh.
Cậu sinh viên mộ phạm ba tốt này lại có thể thốt ra cái từ đơn bốn chữ cái bắt đầu bằng chữ F kia, sau đó còn chất vấn đối phương bằng một tràng khẩu âm Anh Mỹ.
Dịch sơ sơ thì đại loại kiểu đây chỉ là một trò chơi trừng phạt, một cái hôn chẳng có nghĩa lý gì.
Dù trong lòng đối phương còn khúc mắc thì cũng nên chứng thực với cậu ấy chứ không phải đi đánh một kẻ chẳng liên quan gì ở đây.
Tôi nghe rõ rồi, kẻ chẳng liên quan gì ở đây chính là tôi đang nằm trên giường bệnh, đây là một vụ thảm sát từ một cái hôn nồng nhiệt.
“Đúng là cha nào con đấy -” Đường Dịch Xuyên cười lạnh, có lẽ không chú ý việc tôi đã tỉnh, lúc sau đột ngột va phải ánh mắt lặng lẽ của tôi thì lập tức dừng lại.
Tôi nhún vai với cậu ấy, tỏ ý mình không cố ý nghe lén.
Sau trận chiến đó, tôi gãy hai cái xương sườn, rò rỉ máu hộp sọ và thủng phổi, kiểu gì cũng xác định hai năm tù có thời hạn.
Mặc dù nhà tôi không giàu sang quyền thế như nhà Chu Dương nhưng cũng thuộc hàng bậc nhất thành phố, có quan hệ với cả ba bên công an, kiểm sát và tòa án, điều tra một tên côn đồ chẳng phải là vấn đề to tát, còn có thể tìm tới được kẻ giật dây cầm đầu.
Trước giờ tôi vẫn là người chủ trương có thù phải báo, dám đánh tôi thì tôi sẽ cho nửa đời sau ăn cơm tù chan nước mắt!
Nhưng rõ ràng đối phương biết Đường Dịch Xuyên, để tránh kéo cậu ấy xuống nước, cuối cùng tôi đành cắn răng quyết định nhịn.
Vậy nên khi viện trưởng và cảnh sát thụ lý vụ án đến bệnh viện hỏi tình hình của tôi, tôi tỏ vẻ mất trí nhớ, chêm vào mấy câu chọc cười, tóm lại là tỏ rõ thái độ không muốn truy cứu chuyện này.
Khi người ngoài đã đi hết rồi, trong phòng bệnh chỉ còn Đường Dịch Xuyên, cậu ấy đánh giá tôi hơn mười giây bằng một kiểu ánh mắt hoài nghi thậm chí là đay nghiến, cuối cùng mới hỏi ra nghi ngại trong lòng: “Tôi không hiểu, tại sao anh không nói cho cảnh sát những gì nghe được từ cú điện thoại của tôi?”
“Cậu quen người đó à?” Tôi do dự một chút, không đáp mà hỏi lại, “Thực ra tôi muốn hỏi, có phải người yêu cậu cho người tới đánh tôi không?”
Đường Dịch Xuyên hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên thừa nhận, đúng là hai người bọn họ từng là một đôi, bọn họ quen nhau từ bé nhưng đối phương giờ đang ở Mỹ.
Chút may mắn cuối cùng cũng bay sạch sẽ, biết hoa có chậu rồi, tôi ngửa mặt thở dài với trần nhà: Tiếc là gặp nhau muộn quá.
Yêu xa có thể nảy sinh vô số vấn đề, sự chiếm hữu điên cuồng cùng với chứng đa nghi là một phần rất nhỏ trong số đó, nghe ý của Đường Dịch Xuyên thì thằng nhóc họ Hồng kia