Người phụ nữ này chắc chắn rất xinh đẹp, mặt mũi như tranh vẽ, làn da trắng như ngọc, mũi cao, môi đỏ, răng trắng, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngôi sao, nhẹ nhàng ngước lên, như có tia sáng lấp lánh, khiến cho mọi người có ấn tượng ngay lập tức.Phương Nhược Ninh thấy đối phương cứ nhìn soi mói, ánh mắt không thân thiện chút nào, liền ôm chặt lấy con trai, thậm chí còn thò tay vào túi sờ điện thoại.Thư ký Trần nhìn vẻ mặt của sếp, không biết làm gì, nhưng rõ ràng là bị đối phương hiểu lầm, ngay lập tức bước tới giải thích: “Xin chào cô, chúng tôi không phải kẻ xấu, là cậu bé đã vô tình va vào sếp của chúng tôi, chúng tôi thấy cậu bé có một mình, sợ cậu bé sẽ gặp nguy hiểm, do đó mới đứng đây đợi bố mẹ cậu bé.”Là vậy sao?Phương Nhược Ninh bán tín bán nghi, cúi đầu nhìn xuống con trai trong vòng tay của mình.Cậu bé đẹp trai, dễ thương gật đầu: “Mẹ ơi, là như thế ạ.”Hóa ra đó là một sự hiểu lầm.Phương Nhược Ninh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nắm tay con trai, lễ phép cười nói: “Thật ngại quá, là tôi hiểu nhầm, là con trai tôi va phải anh, tôi thay thằng bé xin lỗi.”“Không sao, cậu bé đã xin lỗi rồi, rất lễ phép.” Hoắc Lăng Tiêu vẫn nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt không còn nữa.Phương Nhược Ninh nghe thấy giọng nói này, trái tim không thể ngừng thắt lại rồi bối rối mỉm cười, ngập ngừng nói: “Chuyện đó... Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc đứa trẻ, tạm biệt.”Nói xong, cô dắt con trai đi vội vàng nói: “Hiên Hiên, chúng ta nhanh đi thôi! Mẹ đã gọi xe rồi, đang đợi sẵn rồi!”Hoắc Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ bối rối như bỏ chạy vào đồng hoang của cô, càng thấy kỳ quái hơn.Thư ký Trần không biết làm gì, thấy sếp vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người mẹ trẻ kia, liền cười trêu: “Hoắc tổng, cậu bé này đẹp trai, mà người mẹ cũng thật xinh đẹp.”Hoắc Lăng Tiêu không trả lời, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai mẹ con.Phương Quân Hiên bị mẹ kéo nhanh ra ngoài, nhưng hết lần này đến lần khác cứ ngoái lại nhìn phía sau, Phương Nhược Ninh nhận thấy điều đó, chỉ cúi người bế cậu bé ngồi lên trên cái vali, đẩy đi càng lúc càng nhanh.Thư ký Trần cũng nhìn thấy, khó hiểu nói: “Trông chúng ta giống bọn buôn người đến vậy sao? Chạy nhanh như vậy!”Hoắc Lăng Tiêu vẫn không nói lời nào, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, anh thu mắt nhìn lại rồi quay người bước đi, Thư ký Trần liếc mắt nhìn một cách cẩn thận, rồi đi theo.Cho đến khi ngồi trên xe, Phương Nhược Ninh vẫn chưa hết hoảng sợ, thậm chí còn ôm con trai chột dạ nhìn ra cửa kính xe, sợ rằng sẽ có ai đó đuổi theo.Khi xe khởi động, cô thu lại ánh mắt, ôm chặt lấy con trai, áp chặt vào má.Thằng nhỏ lanh lợi hiểu chuyện, nhìn mẹ hỏi: “Mẹ ơi, chú vừa dữ tợn vừa đẹp trai khi nãy là ai vậy mẹ?”Phương Nhược Ninh hồi hộp, lắc đầu thì thầm: “Mẹ cũng không biết.”Cô thật sự không biết anh, nhưng lại có một sự hoảng loạn và sợ hãi không thể giải thích được khi cô nhìn thấy người đó. Người đàn ông này trông rất giống Phương Quân Hiên, còn cả giọng nói của anh...Lại nghĩ đến đứa con trai yêu quý là do dùng những cách không chính đáng “cướp” về, nên khi người đó tỏ ra quan tâm và tò mò về con trai mình, lòng cô hoang mang chỉ muốn bỏ trốn.Cảm nhận được sự lo lắng của Phương Nhược Ninh, mặc dù Phương Quân Hiên trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cậu bé đã không nói một lời nào.Khi điện thoại di động reo, hai mẹ con đã cử động, Phương Nhược Ninh buông cậu bé, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.“Này, Tiểu Tĩnh.”Điện thoại từ người bạn thân Phùng Tuyết Tĩnh gọi đến, hỏi: “Hai người đến nơi chưa?”“Đến rồi, tớ đang trên xe, chuẩn bị đi đến chỗ ở.”“Ồ, vậy là tốt rồi, tớ đã nói với chủ nhà rồi, sau khi cậu đến, cậu có thể tìm bà ấy lấy chìa khóa, tớ đã nhờ người dọn phòng sạch sẽ rồi, cậu cứ đến ở được rồi.”Phương Nhược Ninh mỉm cười, cảm kích nói: “Tiểu Tĩnh, cảm ơn cậu rất nhiều! Đợi tớ đi công tác trở về, tớ sẽ đãi cậu bữa.”Phùng Tuyết Tĩnh phóng khoáng nói: “Giữa chúng ta là quan hệ gì, cậu vẫn khách sáo với tớ! Ngày kìa tớ mới về được, mấy ngày nay đều bận chết mất, nếu cậu có nhu cầu gì, đừng vội, đợi cho đến khi tớ về nhé.”“Được rồi, tớ biết rồi, tớ là người lớn, không phải trẻ con, bản thân tự xử lý được.”Cúp điện thoại, đứa bé trong vòng tay ngước đôi mắt đen nháy hỏi: "Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây phải không?”Phương Nhược Ninh xoa mặt con trai, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy… Ở đây là quê hương của mẹ, là nơi mẹ đã lớn lên, bây giờ ... cuối cùng cũng đã trở lại.”Phương Quân Hiên không biết cũng nghe không hiểu, chỉ gật đầu.Khi đến nơi ở, Phương Nhược Ninh vất vả kéo hai chiếc vali lớn, sau khi vào khu chung cư, tìm thấy tòa nhà mà bạn thân gửi cho cô, rồi đứng trước sân nhìn xung quanh.Ngay sau đó, một bác gái ngoài năm mươi tuổi