"Trần Hàng!" Hoắc Lăng Tiêu không để anh ta nói hết lời đã vừa không vui uống vừa lạnh lùng nhìn qua.Trần Hàng lập tức câm miệng, xoay người cầm lấy cốc nước đá trước mặt uống một hơi cạn sạch."Anh về đi, đi công tác nhiều ngày như vậy không mệt hả?""Vậy lát nữa anh về thế nào?""Đều có biện pháp.""Được rồi." Trần Hàng nghĩ tìm người lái thay cũng tiện, mà anh ta đi công tác mấy ngày, bạn gái cũng đã không hài lòng, lập tức cũng dứt khoát vui vẻ đứng dậy về nhà.Đây rõ ràng là hành động đuổi người, khiến cho Kỷ Nam Trần nhìn ra manh mối, hai mắt đảo qua trên người bạn chơi từ nhỏ vài lần, vẻ mặt Kỷ thiếu gia nghiêm túc thêm mấy phần: "Đây là làm sao vậy? Thật sự bị coi thành kẻ buôn người? Đối phương sẽ không báo cảnh sát chứ?"Hoắc Lăng Tiêu không đáp, im lặng vài giây mới hơi nghiêng đầu qua, mày kiếm dày dậm hoang mang mà khẽ nhướng lên: "Cậu cò còn nhớ chuyện mấy năm trước mình bị hạ thuốc ở khách sạn Bốn Mùa không?"Kỷ thiếu gia cứng cổ: "Nhớ rõ chứ! Người kia đúng là nữ trung hào kiệt, dám mạnh hơn cả đỉnh đỉnh Hoắc..."Nói còn chưa dứt lời đã cảm thấy ánh mắt sắc bén của bạn thân bắn lại đây, anh lập tức chấm dứt, sửa lời: "Đã qua mấy năm rồi, sao cậu lại nhớ đến? Không phải không tìm thấy cô gái kia sao?""Lúc ấy không tìm được không có nghĩa là mãi mãi không tìm được.""Có ý gì? Cậu tìm được cô ấy rồi?"Hoắc Lăng Tiêu không trả lời mà lại nhìn chằm chằm bạn tốt, hỏi: "Cậu cảm thấy xác xuất của một lần đã trúng là bao nhiêu?"Mới đầu Kỷ Nam Trần nghe không hiểu nhưng nhìn vẻ mặt của bạn mình mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lúc muốn mở miệng lại bị ánh mắt của Hoắc Lăng Tiêu nhắc nhở, anh đành hạ thấp giọng, lắp bắp hỏi: "Ý của cậu là... chẳng những tìm được cô gái kia rồi, hơn nữa cô ấy còn lén sinh con của cậu?"Hơn bốn năm trước, một đêm nhục nhã không chịu nổi kia của Hoắc đại Tổng là bí mật không thể cho người khác biết, mấy người bọn họ có quan hệ không tệ trong vòng này, nhưng ngoại trừ Kỷ Nam Trần ra thì những người khác đều không nghe nói đến chuyện này.Cho nên Kỷ Nam Trần không thể không hạ thấp giọng: "Cậu gặp được ở đâu? Xác định đúng là người năm đó hả? Rốt cuộc vì sao năm đó cô ấy lại làm vậy? Không cần người không cần tiền, chẳng lẽ chỉ muốn mượn giống sinh con?"Hoắc Lăng Tiêu lắc đầu, trong phòng Karaoke ồn ào đầy màu sắc hỗn loạn, ánh sáng mờ ảo khiến cho cặp con ngươi kia của anh càng như sâu không thấy đáy: "Mình không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ mà thôi... Hôm nay gặp được cậu nhóc kia ở sân bay, thật sự có mấy phần giống mình, so với ảnh chụp khi còn nhỏ của mình càng giống như được đúc từ một khuôn ra. Sau khi cô gái kia nhìn thấy mình thì không hiểu sao lại hoảng loạn, mau chóng đưa đứa bé kia đi.""Vậy sao?" Kỷ Nam Trần chấn động, cố tình còn phải hạ giọng, giọng nói cũng trở nên nôn nóng kích động: "Vậy cậu để cho bọn họ đi?""Không thì sao?"Hoắc Lăng Tiêu trừng cậu bạn một cái."Cũng phải... đều coi cậu thành kẻ buôn người, nếu cậu còn không thả người đi, phỏng chừng thật sự sẽ báo cảnh sát.""..." Hoắc đại Tổng lạnh lùng liếc xéo một cái.Kỷ Nam Trần cười một cái: "Nói giỡn, nói giỡn thôi."Hoắc Lăng Tiêu im lặng không nói, nhưng trải qua cân nhắc ban ngày, anh càng lúc càng nghi ngờ hơn."Nếu cậu đã muốn biết cô gái kia có phải người năm đó hay không, để người đi tra một chút không phải sẽ biết sao?"Kỷ Nam Trần cho ý kiến.Hoắc Lăng Tiêu lại khinh thường liếc anh ấy một cái: "Biển người mênh mông, không biết tên chẳng biết họ, đi đâu tra? Tra thế nào?""Điều này cũng đúng..."Nói đến điều tra, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên hối hận, lúc ấy đúng là anh nên hỏi thăm tin tức về bọn họ, cho dù chỉ hỏi một chút về tên của bé trai kia cũng được.Sự kiện thần bí hoang mang suốt mấy năm rốt cuộc lại có manh mối rồi, nhưng anh lại cứ như vậy mà bỏ lỡ. Hoắc Lăng Tiêu lập tức không ngừng bực bội, ngồi thẳng dậy cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.*Đã sống ở Anh được gần năm năm, Phương Nhược Ninh có hơi không theo kịp tiết tấu cuộc sống ở trong nước. Thời gian năm năm, thành phố Hải Thành biến hóa cực lớn, càng có khí phái phồn hoa của đô thị lớn quốc tế hơn.Trong suốt ba ngày này, cô dẫn theo con trai xuyên qua khắp các đường lớn ngõ nhỏ, mua sắm các loại đồ dùng sinh hoạt, biến phòng ở hai phòng ngủ vốn đơn sơ trở nên rực rỡ hơn hẳn, vừa ấm áp lại lịch sự tao nhã.Phùng Tuyết Tĩnh đi công tác về, đầu tiên là đến chỗ này của cô, lúc vào cửa còn cho là mình đi nhầm chỗ."Ôi... cậu vẫn hiền huệ có khả năng như vậy, mới hai ba ngày thôi mà cậu này..." Phùng Tuyết Tĩnh đi từ huyền quan vào lập tức mở to mắt quan sát khắp nơi, thở dài, nhỏ thì giỏ để chìa khóa trên tủ giày, thảm trải sàn, lớn thì rèm phòng khách, TV treo tường, còn có võng ở ban công... Cô ấy thật sự không thể tưởng tượng được một người phụ nữ độc thân rốt cuộc có năng lực thế nào, lại có thể bố trí một phòng ở bình thường thành dáng vẻ tinh tế thế này.Phương Nhược Ninh mới nấu trà hoa quả xong, rót một cốc cho chị em tốt, cười nói: "Chủ yếu là sống ở đây tiện, đối diện bên kia là trung tâm thương mại, mua gì