Lời vừa rồi là Lâm Dịch Anh nói mớ.
Tuy có hơi bất ngờ và kèm theo chút hụt hẫng nhưng Tôn Gia Hoàng lại thấy vui sướng nhiều hơn, bởi ít ra thì hiện giờ anh đã biết được trong lòng cậu vẫn còn tình cảm với anh.
Nỗi lo sợ về chuyện Dịch Anh đã khôi phục lại trí nhớ cũng được Gia Hoàng tạm thời gạt bỏ khỏi đầu.
Có lẽ chẳng qua là vì cậu đã phải chịu đả kích quá lớn sau vụ tai nạn nên mới bỗng nhiên thay đổi tâm tính, cố tỏ ra lạnh nhạt để được anh xuống nước dỗ dành trước mà thôi, chứ làm sao có chuyện "hết thương cạn nhớ" với anh được, cả hai dù gì cũng đã chung sống bên nhau trong một khoảng thời gian đâu thể gọi là ít ỏi gì.- Tôn Gia Hoàng tự cho là vậy.
Nghĩ được như thế là một chuyện, nhưng sáng hôm sau Tôn Gia Hoàng vẫn phải dậy thật sớm để trở về vị trí của mình lại là một chuyện khác.
Mặt Trời đã dần ló dạng sau một đêm dài ẩn náo.
Tôn Gia Hoàng vẻ mặt ôn nhu ngắm nhìn người yêu đang cuộn mình trong chăn ngáy ngủ như một chú mèo con mà lòng dạ anh xôn xao liên miên không dứt.
Mỗi một cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất thì Lâm Dịch Anh cũng đều thành công hóa lỏng trái tim đang thổn thức của Tôn Gia Hoàng.
Anh tham lam ước gì hiện giờ trời lại tối, hoặc phi thường có thể một tay đem Mặt Trời kia giấu đi thật xa, để anh được "trèo" sang giường bên đó ấp cậu vào lòng mà ngủ tiếp.
...
Kim dài của chiếc đồng hồ treo trên vách tường đã đi thêm được một đoạn nữa.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng mon men chui vào trong phòng bệnh, ngang nhiên rọi thẳng vào gương mặt hồng hào của Lâm Dịch Anh, đánh thức cậu sau một đêm dài lắm mộng.
Cậu khó khăn chóng tay về phía sau tự đỡ bản thân ngồi dậy.
Dụi dụi đôi mí mắt có hơi ươn ướt, Dịch Anh mơ hồ nhớ lại giấc mơ vừa đáng sợ, vừa kỳ lạ tối qua.
Tính đến nay, kể từ cái ngày Lâm Quốc Minh phải gục xuống bỏ mạng đầy thảm thương ở Tôn gia cũng đã được hơn một năm, nhưng đối với Dịch Anh...thì cậu lại cứ cảm giác như người cha đánh kính của mình chỉ vừa mới mất đây vậy.
Thật đau đớn, thật tang thương, trái tim nát vụn của cậu còn chưa có cơ hội lành lại...
Cậu tự trách bản thân, và không ngừng làm điều đó.
Lâm Dịch Anh luôn nghĩ rằng mình chính là một đứa con ngoan, là một người con hiếu hạnh, không có giây phút nào là cậu không cảm thấy day dứt lương tâm về cái chết của cha mình cả.
Thế nhưng suốt trong những năm tháng qua, cậu lại đi sống như thể đang sống thay cho cuộc đời của một kẻ vô danh hoàn toàn tách biệt với Lâm Dịch Anh ở hiện tại.
Cậu quên đi tất cả, vứt bỏ quá khứ mà chỉ biết đắm mình hưởng thụ thực tại.
Đau lòng hơn, cậu lại có thể quên đi người cha mà mình hằng yêu quý, quên ông đã từng phải chết thê thảm đến nhường nào, ngay cả một nén hương giúp sưởi ấm cho linh hồn của ông nơi thế giới bên kia cậu cũng chưa hề thắp...
Lâm Dịch Anh nói cậu thấy day dứt, vậy thì liệu chăng điều đó là thật lòng hay chỉ đơn giản rằng cậu đang cố "lắp li3m" cho sự vô tâm của bản thân? Giữa cảnh tình thê