Hôm sau là một ngày đẹp trời thích hợp cho việc đi dạo. Ăn sáng xong Lâm Tịnh thấy anh chuẩn bị đi làm cô ở đằng sau nói: "Hôm nay tôi muốn ra ngoài mua chút đồ".
"Tôi sẽ bảo người đưa em đi". Anh vừa xỏ giày vừa nói
"Tôi không cần vệ sĩ dù sao tôi cũng không có ý định bỏ trốn". Cô nhàn nhạt nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhìn cô một lúc nói: "Vệ sĩ có thể không cần nhưng tài xế thì bắt buộc phải đi cùng em, nếu không thì hôm nay em cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài nữa". Anh cương quyết muốn tài xế đi cùng cô
"Được" Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Anh hài lòng gật đầu tiến về chỗ cô, âu yếm vuốt tóc cô cười nhẹ: "Em nên nhớ những đứa trẻ ngoan sẽ luôn được người khác cưng chiều".
Sao cô không nghe được hàm ý đằng sau câu nói của anh chứ? Lâm Tịnh ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh đang cười nhưng nụ cười của anh lại làm cô lạnh sống lưng. Cuối cùng cô cũng không thể chịu được bầu không khí mờ ám giữa hai người cất giọng hỏi anh: "Anh không đi làm sao?"
"Có chứ, tôi đi ngay đây". Nói xong anh còn hôn nhẹ lên trán cô rồi mới chịu rời đi. Lâm Tịnh thấy anh đi rồi mới dám thở dài xoay người đi lên phòng ngủ
Cô chọn một bộ váy màu vàng nhạt mặc lên người trang điểm tỉ mỉ mới cầm túi xách đi xuống nhà. Tài xế là một người đàn ông trung tuổi, ông nhìn thấy cô đi ra liền vội vàng mở cửa xe. Sau khi thắt dây an toàn cô nói với tài xế: " Bác đưa cháu đến nghĩa địa ở đường A". Tài xế không dám chậm trễ lái xe đến nơi cô yêu cầu.
Nghĩa địa vào những ngày thường thì vắng người thăm viếng, Lâm Tịnh nhanh chóng đi đến ngôi mộ của bố mẹ. Đứng trước mộ bố mẹ bao nhiêu kiên cường, mạnh mẽ mà cô cố gắng duy trì lâu nay như tan biến để lộ những gì yếu đuối nhất trong cô. Những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: "Bố, mẹ con gái bất hiếu bao năm