Lâm Tịnh ngồi trên xe nhìn anh tò mò hỏi: "Anh tìm tôi làm gì? Tôi và anh chắc cũng không thân thiết đến mức 1 ngày không gặp tựa 3 thu chứ nhỉ"
Phương Cảnh nghe cô mỉa mai chỉ lắc đầu cười: "Không thân rồi cũng sẽ thân thôi"
Cô không hiểu anh đang nói gì liền nói sang vấn đề khác: "Anh đưa tôi đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiết trời nóng bức này thì ta nên tìm một nơi mát mẻ và thưởng thức những ly kem mát lạnh. Đúng không?". Anh hào hứng nói, nụ cười trên môi đậm hơn khi thấy mắt cô sáng lên sau câu nói của anh.
Hôm nay đúng là nóng đến chết người, cô ngồi học mà như sắp bốc hỏa đến nơi. Nghĩ một hồi cô gật đầu như băm tỏi: "Đi ăn kem nhưng tiền là do anh trả"
Phương Cảnh dở khóc dở cười nói: "Em là đại tiểu thư của tập đoàn nổi tiếng nhất nhì nước mà lại bắt một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học như anh trả tiền?"
Cô phồng má lên cãi: "Anh mà nghèo sao? 23 tuổi đã có bằng tiến sĩ lại còn đi một chiếc xe đắt tiền, nói anh nghèo có ma nó tin!"
Phương Cảnh