Yêu Và Hận

Chương 17


trước sau


Lưu Hà loạng choạng đi ra ngoài quán bar cô vừa đi vừa khóc, Lâm Tịnh sợ cô say rồi gây chuyện nén vội vã chạy theo: "Lưu Hà..."
Lưu Hà vẫn đi về phía trước một cách vô thức không để tâm đến Lâm Tịnh gọi phía sau.
Lâm Tịnh chạy lên trước mặt cô nói rành rọt: "Mình nói cậu không nghe thấy gì sao? Cậu say rồi lên xe mình đưa cậu về"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm Tịnh, cậu đang diễn trò mèo khóc chuột sao? Tôi không cần cậu thương hại". Lưu Hà hét lên giận dữ rồi không khách khí đẩy cô ra.
Lâm Tịnh bị Lưu Hà đẩy chực ngã, cô đứng vững rồi nhìn Lưu Hà bằng ánh mắt khó tin. Từ trước đến giờ chưa bao giờ cậu ấy đối xử với cô như thế, vậy mà hôm nay chỉ vì một người đàn ông mà trở nên như vậy.
"Lưu Hà cậu điên rồi sao? Anh ta thì có gì tốt đẹp chứ, mình đã từ chối anh ta rồi. Cậu nghĩ mình chỉ vì một người đàn ông mà quay lưng với cậu sao? Tình cảm bạn bè gần 20 năm cậu coi là cái gì?". Lâm Tịnh cũng hét to lên nhưng cô không ngờ rằng những câu nói này 5 năm sau sẽ là cái gai hại cô không dám nhìn mặt Lưu Hà.
Lưu Hà hoàn toàn đứng người sau câu nói của cô. Một lúc sau Lưu Hà ôm lấy cô khóc nức nở: "Tịnh, mình xin lỗi. Tại mình quá yêu anh ấy..."
"Không

sao. Mình cũng không trách cậu".

Lưu Hà sụt sịt hỏi: "Cậu không yêu anh ấy thật chứ?"
"Ừ. Mình sẽ không yêu anh ấy". Lâm Tịnh nói với Lưu Hà cũng như nói với bản thân mình.
Lưu Hà gật đầu nói: "Vậy mình yên tâm rồi. Tịnh, chúng ta về thôi. Hôm nay cậu ở lại ngủ với minh nhé"
Lâm Tịnh thấy tâm trạng Lưu Hà không tốt lại sợ cô ấy ở một mình sẽ nghĩ quẩn nén gật đầu đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-----------------------------------------------
Sau khi tắm xong Lâm Tịnh nằm xuống cạnh Lưu Hà hỏi: " Cậu yêu anh ta đến vậy sao?"
"Đúng vậy. Mình yêu anh ấy hơn cả bản thân, nếu như anh ấy không vui thì minh cũng sẽ cảm thấy buồn bã còn khi anh ấy vui thì mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đến khi nào cậu tìm được một người đàn ông mà cậu yêu thật sự cậu mới hiểu được cảm giác của mình". Lưu Hà nhẹ giọng nói
Lâm Tịnh nghiêng đầu nhìn vào mắt Lưu Hà, ánh mắt cô ấy khi nhắc đến người đàn ông kia thì sáng lên trong mắt chứa đầy tình cảm của Lưu Hà dành cho anh ta. Không hiểu sao trong lòng Lâm Tịnh lại cảm thấy nhói lên đau buốt khắp người.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện