Kể từ hôm Phương Cảnh nói muốn theo đuổi Lâm Tịnh đến nay đã được gần một tháng. Ban đầu Lâm Tịnh chỉ nghĩ rằng anh ta nói đùa nhưng không ngờ anh ta lại làm thật, mỗi ngày khi cô tan học thì anh ta đã chờ sẵn ở cổng trường trên tay cầm chín mươi chín bông hoa hồng. Khi cô ra đến cổng trường anh ta liền tươi cười đi đến dịu dàng nói: "Anh tặng em"
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước ra cổng trường Lâm Tịnh đã nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia, cô quay người định đi vào trường thì đã bị anh ra gọi lại: "Đã ra rồi sao còn quay lại làm gì?"
Phương Cảnh bước từng bước về phía cô, mỗi bước chân của anh ra đều vô cùng kiên định cũng giống như ánh mắt của anh vậy, kiên định mà vững chắc. Phương Cảnh đi đến trước mặt cô cười hỏi: "Mỹ nhân, có thể đi ăn với kẻ xấu xí này bữa cơm không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tịnh phì cười trước câu nói đùa của anh, cô đỏ mặt nói: "Mỹ nhân cái gì chứ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh"
Phương Cảnh thấy cô xấu hổ cũng không định chọc ghẹo cô nữa, anh nghiêm túc hỏi cô: "Em có thể dùng bữa tối với anh được không? Anh không có ý gì, chỉ là hôm nay là ngày anh thành lập công ty thành công, anh muốn cùng em tận hưởng niềm vui này"
Lâm Tịnh im lặng không nói gì, Phương Cảnh thấy vậy liền cầm tay kéo cô vào xe nói: "Im lặng nghĩa là đồng ý"
--------------------------------------------------
Tại nhà hàng Phương Cảnh đang chọn món ăn, anh đóng menu lại nói với người phục vụ: "Cho tôi Thịt Bê Hầm, sốt Alio, Ức Vịt sốt cam, gan ngỗng, mỗi món hai suất."
Khi người