Sau hơn một tháng không liên lạc cuối cùng Phương Cảnh cũng bình an trở về. Tâm hồn lơ lửng của Lâm Tịnh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm nhưng niềm vui của cô đã tan biến khi anh dẫn theo một người con gái khác.
Người con gái đó vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu xanh rêu dài đến thắt lưng uốn thành từng lọn trước ngực. Đôi mắt màu nâu lạnh lùng kết hợp với môi trái tim làm người khác hoàn toàn bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc này đây cô ta đang đứng trước mặt Lâm Tịnh tỉ mỉ quan sát cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào cô, tôi là bạn học tại Mỹ của Cảnh cô có thể gọi tôi là Moon".
Với tư thế ngẩng cao đầu ánh mắt Lâm Tịnh không khó nhận ra người con gái trước mặt cô hoàn toan coi cô là tình địch. Thu lại ánh mắt Lâm Tịnh cũng cất lời chào lại. Hôm nay Lâm Tịnh mặc một chiếc váy hở lưng màu trắng đối lập hoàn toan với Moon, cô ta mặc chiếc đầm màu đen trễ vai màu đen hai người phụ nữ đối lập nhau trong đầu họ đang âm thầm đánh giá đối phương.
Nhận ra không khí có mùi thuốc súng Phương Cảnh vội vàng đứng ra:
"Tịnh, Moon là bạn anh còn bây giờ là đối tác làm ăn với anh hai người đã chào hỏi rồi thì chúng ta sẽ