Kết thúc bữa tối Phương Cảnh gọi taxi đưa Moon về khách sạn còn anh lái xe đưa Lâm Tịnh về.
Trong xe bầu không khí vô cùng bức bối Lâm Tịnh cúi đầu chạm vào chiếc vòng kim cương anh tặng cô nhẹ giọng hỏi:
"Ở Mỹ rất bận sao?"
"Ừm". Anh vừa lái xe vừa trả lời.
"Bận đến nỗi không thể trả lời điện thoại của em sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tấp xe vào lề đường quay sang nhìn cô:
"Tịnh, em phải hiểu cho anh công việc của anh rất bận".
Cô nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh:
"Em lúc nào cũng hiểu cho anh nhưng hình như chưa bao giờ anh hiểu cho em"
"Em nói thế..."
"Em muốn về anh mau lái xe đi". Cô ngắt lời anh.
Phương Cảnh nhìn cô lúc lâu rồi tiếp tục khởi động xe.
....
Tối ngày hôm qua Lâm Tịnh nhận được điện thoại của Moon, cô ta hẹn cô sáng nay đi ăn sáng.
"Cho tôi một humbuger và một ly sữa". Lâm Tịnh gọi đồ xong mới ngước mắt nhìn người con gái ngồi đối diện mình.
"Như cô ấy". Moon nói.
Khi người phục vụ rời đi Lâm Tịnh mới lên tiếng:
"Lý do cô gọi tôi ra đây làm gì? Chắc không đơn thuần là ăn sáng?".
"Cô Lâm đây hình như có hiểu lầm gì với tôi thì phải? Tôi chỉ đơn thuần muốn kết bạn với cô thôi". Moon cười, một nụ cười làm Lâm Tịnh cảm thấy vô cùng giả tạo.
"Tôi không dám thấy người sang bắt quàng làm họ". Câu nói thể hiện rõ sự chán ghét của mình.
"Thế