Dỗ dành cả buổi cuối cùng Tô Lan cũng chịu ngoan ngoãn đi ngủ. Vương Sinh lặng lẽ về phòng thay quần áo rồi lái xe rời khỏi căn biệt thự.
Đến quán bar anh đi thẳng lên phòng Vip nơi Phương Cảnh và anh đã hẹn trước. Đẩy cửa vào bên trong yên tĩnh hoàn toàn đối lập với không khí náo nhiệt bên ngoài, liếc mắt thấy Phương Cảnh ngồi ở trên sô pha nhàn nhã uống rượu. Rảo bước đến trước mặt Phương Cảnh anh nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu thật sự không thấy đau lòng sao?"
"Đau lòng? Cảm giác này đã mất từ khi ba mẹ tôi ôm hận mà qua đời rồi". Phương Cảnh lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng làm việc khiến mình hối hận là được". Vương Sinh tự rót cho mình ly rượu lên tiếng.
"Từ khi nào cậu có tính lo chuyện bao đồng vậy? Nếu về muộn thì không biết Tô Lan sẽ như thế nào đâu." Nhìn Vương Sinh uống rượu Phương Cảnh cất lời châm chọc.
"Hừ! Cậu lo mà giải quyết ổn thỏa cho cô người yêu họ Lâm bé nhỏ của cậu đi". Vương Sinh cũng không chịu lép vế đáp lại.
Nhắc đến Lâm Tịnh lòng anh lại nhói lên đau đớn, thật sự anh cũng không muốn làm việc có lỗi với cô nhưng nghĩ đến cảnh ba anh vì gia đình phá sản mà nghĩ quẩn nghĩ đến ánh mắt căm hận cùng lời trăn trối trước lúc chết của mẹ anh thật sự không thể buông bỏ hận thù được. Có trách thì trách cô đã mang họ Lâm!
"Tôi sẽ không yếu lòng với cô ta". Dứt lời anh ngửa cổ uống cạn ly rượu ánh mắt trở nên ngoan độc.
...
Thời gian gần đây lịch học của Lâm Tịnh trở nên