Rời khỏi công ty Phương Cảnh cô một mình lái xe ra bờ sông. Đứng bên bờ sông nhìn dòng nước chậm rãi trôi cô chợt nghĩ "nếu mà gieo mình xuống đó thì sẽ không còn đau khổ nữa. Lâm Tịnh giật mình vì ý nghĩ điên rồ đó trong đầu mình, cố gắng bình ổn cảm xúc rồi lên xe về nhà.
Vừa vào nhà thì thấy vú Trần đang cầm sữa lên cho mẹ cô nhẹ nhàng nói: "Vú để con".
Lâm Tịnh đứng trước cửa phòng ngủ cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất rồi mở cửa bước vào.
"Mẹ tỉnh rồi? Mau uống hết ly sữa này đi!". Nói xong đưa cốc sữa đến trước mặt mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Thẩm Đan cầm cốc sữa nức nở nói: "Bố con trong đó không biết thế nào con bảo ta làm sao nuốt trôi cơ chứ?"
"Không nuốt trôi cũng phải nuốt, nếu bố về mà thấy mẹ tiều tụy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Mẹ muốn bố đau lòng sao?". Bố mẹ cô tình cảm rất sâu đậm cho nên khi nói những lời này bà Thẩm nhất định sẽ ngoan ngoãn uống sữa.
Quả nhiên sau khi nghe con gái nói bà Thẩm liền vội vàng nói: "Đúng, ta phải khỏe mạnh thì bố con mới an tâm cho được."
Trong phòng nghỉ của Phương Thị.
Phương Cảnh ngồi trên bàn làm việc đăm chiêu suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên gương mặt đẫm nước mắt của Lâm Tịnh. Tim, bất giác đau nhói.
"Anh đang thương xót cho cô ấy?" Không biết từ lúc nào Moon đã đứng trước mặt anh.
"Sao em không gõ cửa?". Anh nhíu mày.
"Từ trước đến giờ chưa bao giờ em phải gõ cửa khi vào phòng anh. Anh đang mềm lòng." Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Anh mềm lòng rồi! Vì