Lâm Tịnh không biết làm sao mình lại về được đến nhà, nằm trong phòng những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ lặng lẽ rơi xuống bên gối thấm ướt một mảng. Chưa bao giờ cô cảm thấy đau lòng như lúc này người đàn ông của cô bây giờ đang tay trong tay với người đàn bà khác. Khóc mệt rồi thì cô thiếp đi mà không hề biết cũng có một người đàn ông vì cô mà lưỡng lự báo thù.
Đang ngủ thì thấy dưới nhà ồn ào làm cô tỉnh giấc, xuống dưới phòng khách thì thấy người làm đang xì xào to nhỏ thấy cô liền im bặt.
"Mẹ, có chuyện gì?". Cô cất tiếng hỏi mẹ.
"Tịnh, làm sao đây... công ty..." Thẩm Đan khóc lóc nói không lên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, bình tĩnh nói". Thấy mẹ như vậy cô cũng không biết làm sao.
"Công ty phá sản rồi cha con bây giờ đang bị cảnh sát điều tra..." Nói xong bà ngất lịm đi.
"Mẹ... mau gọi bác sĩ". Cô hoảng hốt kêu người làm gọi bác sĩ.
......
"Cô Lâm, bà nhà chỉ là sốc quá nên ngất đi tôi đã tiêm thuốc cho bà ấy rồi. Một lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi". Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn ông". Tiễn bác sĩ về cô dặn người làm nấu cháo cho mẹ còn mình thì lái xe đến công ty Phương Cảnh tìm anh.
"Cô Lâm..." Thư kí